Tình Cuối

Chương 34



Văn Kha vội vàng mò mẫm chạy vào toilet cầm một chiếc khăn tắm lớn ra, cởi bộ đồ ướt sũng trên người Hàn Giang Khuyết quăng sang một bên, sau đó ôm lấy chàng Alpha đã bị mưa dầm đến lạnh cóng, kiên nhẫn lau tóc cho hắn.

"Còn lạnh nữa không?" Văn Kha vừa lau vừa lo Hàn Giang Khuyết sẽ bị cảm lạnh. Anh lần nữa mở chiếc chăn dày ra sau đó cách khăn tắm quấn cả người Hàn Giang Khuyết lại.

"Không lạnh." Hàn Giang Khuyết tựa mái đầu ẩm ướt vào ngực Văn Kha, sau đó lén lút cắn viên thịt mềm mềm trên ngực anh một cái.

Trong phòng khách mờ tối không nhìn rõ được thứ gì, nhưng trong đầu Hàn Giang Khuyết vẫn có thể phác họa rõ ràng hình dạng chỗ đó. Núm vú của Văn Kha màu hồng nhạt, nho nhỏ, rất không đáng chú ý, chỉ có lúc hưng phấn mới run rẩy nhô ra. Mặc dù nam Omega có thể sinh nở, nhưng cho bú lại rất miễn cưỡng, có điều chuyện này vẫn không ảnh hưởng đến nét quyến rũ của nơi đó.

"Này... Hàn Giang Khuyết." Văn Kha bị cắn run lên một cái, nhưng anh không né tránh, chỉ đè đầu Hàn Giang Khuyết một cái.

Kỳ thực mấy ngày nay anh cũng đã quen rồi....

Hàn Giang Khuyết tựa như một cậu nhóc nhận được món đồ chơi mà mình thích, cho dù lúc đầu có đang làm gì hay là khi hai người đang tán gẫu, thi thoảng hắn lại thất thần vuốt ve người Văn Kha. Rõ ràng đôi bên đều là nam, trừ khoang sinh sản ra thì cấu tạo các bộ phận đều giống nhau, nhưng hình như Hàn Giang Khuyết lại tò mò quá đỗi với cơ thể anh.

Sau khi lau người Hàn Giang Khuyết sạch sẽ, Văn Kha cũng lau sơ qua cho mình rồi về phòng lục tìm một chiếc áo thun mặc vào. Mãi khi trùm lên người rồi, anh mới phát hiện chiếc áo này lớn hơn mình mấy cỡ, vạt áo dài đến mức phủ trọn mông. Lúc này anh mới nhận ra đây là áo của Hàn Giang Khuyết, giây phút đó lòng anh bỗng nổi lên một gợn sóng ngọt ngào bí ẩn. Anh cúi đầu chần chừ một lúc, rồi cũng không đổi áo mà cứ thế đi ra.

Văn Kha dùng một tay bật đèn pin trên điện thoại, cuối cùng cũng cố gắng tìm được một chiếc đèn thủy tinh hình quả dứa màu xanh lục trong góc phòng khách.

Đây là đồ khách trọ trước để lại, khi thu dọn đồ đạc ở Thế Gia Văn Kha cảm thấy chiếc đèn này rất đẹp nên không nỡ vứt đi, không ngờ lúc này thực sự lại có đất dụng võ.

Văn Kha dùng bật lửa để thắp ngọn nến trong đèn. Mặc dù chỉ là một ánh lửa nhỏ nhoi leo lét, nhưng vẫn khiến mắt người ta bừng sáng trong căn phòng khách tối thui. Văn Kha quay lại nhìn Hàn Giang Khuyết, không khỏi nín thở trong nháy mắt.

Hàn Giang Khuyết không mặc quần áo mà chỉ tùy tiện quấn một chiếc khăn tắm bên hông. Dưới ánh nến dịu dàng màu vàng ấm, hắn giống như một nhân vật trong tranh, có một vẻ đẹp siêu hiện thực.

Chung quanh đều là bóng tối, chỉ có mình hắn đứng giữa tranh vẽ. Làn da sáng bóng mịn màng khỏe mạnh như mặt sữa, bóng tối dường như cũng bởi vậy mà bị thuần phục, chỉ dám lưu lại bóng mờ dịu ngoan nơi sống mũi cao thẳng và hàng lông mày sắc sảo của hắn.

"Anh, anh đi nấu mì."

Văn Kha thả đèn thủy tinh xuống lúng túng nói.

"Để em nấu cho."

Hàn Giang Khuyết lắc đầu, hắn nghĩ nghĩ một chốc rồi bước tới ôm Văn Kha đặt lên bệ bếp, nói: "Anh dạy em nấu nhé."

Văn Kha kinh ngạc mở to mắt: "Em không biết nấu mì hả?"

Hàn Giang Khuyết vừa xé bỏ vỏ mì vừa bật bếp, ánh mắt của hắn không nhìn ra thay đổi gì, nhưng giọng nói lại hơi căng thẳng: "Trước đó em chỉ pha với nước sôi thôi."

"Pha ăn không ngon đâu."

"Có phải em không biết đâu." Hàn Giang Khuyết không mấy vui vẻ hừ mũi một cái: "Nên giờ mới học để nấu cho anh ăn nè."

Văn Kha nở nụ cười, đoạn để mông trần ngồi trên bệ bếp bắt đầu chỉ huy Hàn Giang Khuyết: "Trong tủ lạnh có trứng gà với thịt ăn lúc trưa, em lấy ra đi. À đúng rồi, lấy thêm một miếng phô mai nữa."

Hàn Giang Khuyết rất nghe lời. Mượn đốm sáng leo lét kia, hắn chuẩn bị nguyên liệu kỹ càng, chờ khi nước sôi bắt đầu nổi bong bóng từ đáy nồi, hắn mới theo lời Văn Kha mà bỏ mì, thịt, và gia vị vào, sau đó chỉnh cho lửa nhỏ lại.

"Giờ làm sao nữa?"

"Cho thêm ít hành thái." Văn Kha đáp.

"Phiền phức ghê." Hàn Giang Khuyết nhỏ giọng lầu bầu. Tư thế cầm dao của hắn rất cứng, hành thái to cỡ ngón tay út, lúc thì hình vuông lúc lại hình chữ nhật. Thứ trên thớt không được gọi là hành thái nhỏ, chỉ có thể nói là đống hành băm.

Văn Kha không nhịn được muốn quay lưng lại cười trộm một cái. Khi mì sắp chín, anh lại bảo Hàn Giang Khuyết đánh tan trứng trút vào nồi, sau đó thêm phô mai vào.

Mì là vị thịt bò kho tàu, phô mai từ từ tan trong nước nóng, phả ra mùi vị hòa lẫn giữa bơ sữa và thịt thơm phưng phức, thơm đến mức bụng Văn Kha sôi sùng sục.

Omega trong kỳ phát tình vô cùng thèm thuồng.

Lúc trứng gà mới chín được một nửa, Văn Kha đã để Hàn Giang Khuyết tắt bếp rồi đổ mì ra tô. Anh nhảy xuống khỏi bệ rồi dùng đũa dài trộn đều mì một chút, kế đó lấy dầu vừng từ trong ngăn tủ ra rưới hai giọt vào bát, lại rải nhúm hành thái xấu xí Hàn Giang Khuyết cắt lên. Cứ thế, một bát mì tôm nóng hôi hổi, màu sắc đẹp đẽ ngon lành đã ra lò.

Hàn Giang Khuyết bưng lấy bát mì to đùng ngồi xuống bàn cùng một chỗ với Văn Kha.

"Thơm quá." Hắn vừa đưa đũa cho Văn Kha vừa nói, trước đây hắn chưa từng nấu được bát mì nào thơm đến thế này.

"Cho anh ăn cả bát luôn à?" Văn Kha cười híp mắt.

"Ừ." Hàn Giang Khuyết gật đầu nhẹ.

Văn Kha "Ồ" một tiếng, thực sự nhận đũa rồi vùi đầu ăn. Anh cố ý phát ra tiếng nuốt mì xì xụp, còn cúi đầu thỏa sức húp nước dùng nóng hôi hổi.

Alpha cao to hiển nhiên cũng rất đói bụng, nhưng vẫn cứ im lìm không lên tiếng ngồi bên cạnh nhìn Văn Kha, giống như hoàn toàn đã quyết định muốn để một mình anh ăn.

Sau đó, vẫn là Văn Kha mở miệng trước: "Thật không ăn à?"

Hàn Giang Khuyết ngẩng đầu lên, tròng mắt đen như mực lóe sáng nhìn Văn Kha. Lông mi của hắn quá dài, đang khẽ chớp chớp dưới ánh nến mờ ảo.

Cuối cùng Văn Kha không nhịn được nữa, anh dùng đũa cuộn mì thành một cuộn lớn rồi đút cho Hàn Giang Khuyết. Động tác này chẳng hiểu sao lại khiến anh nhớ đến thời trung học. Mùa đông trong thành phố nhỏ phương Bắc lạnh lẽo khôn cùng, sau buổi tự học ban tối, anh và Hàn Giang Khuyết sẽ góp tiền cùng mua một bát mì thịt bò trước cửa trường học rồi cùng ăn, khi đó hai người cũng giống như bây giờ, dùng đũa cuộn mì để ăn. Mặc dù nom rất ngây thơ, nhưng dường như cuộn mì thành cuộn càng to thì càng thỏa mãn vậy.

"Ngon không?"

"Ừm." Hàn Giang Khuyết gật đầu nghiêm túc nói: "Ngon lắm."

"Thèm lắm đúng không?" Văn Kha lại cố ý hỏi.

Thế là Hàn Giang Khuyết thẹn thùng và mất tự nhiên rũ mắt xuống không lên tiếng.

Văn Kha bật cười, đứng dậy lấy thêm một đôi đũa.

Lúc này hai người kéo ghế đến cùng ngồi một chỗ. Rõ ràng có thể chia làm hai bát, nhưng đôi bên lại không làm thế mà kề vai thân mật cùng ăn một bát mì to.

Ban đầu Hàn Giang Khuyết còn ăn rất kiềm chế, hắn cố gắng muốn nhường trứng và thịt cho Văn Kha, nhưng lại được anh tự nhiên đút lại. Văn Kha còn cố ý đút dúm hành xấu xí Hàn Giang Khuyết thái vào miệng hắn, Hàn Giang Khuyết cũng không kháng nghị mà ăn sạch. Hành lá đẫm nước dùng vị thịt bò và phô mai lại quá đỗi thơm ngon.

Bên ngoài mưa gió vẫn quất rào rạt, nhưng trong nhà họ lại ăn đến mức đổ mồ hôi đầm đìa. Dù không thể nói là ăn rất no, nhưng cảm giác thỏa mãn kia lại chẳng có gì sánh nổi.

Văn Kha bỗng nghĩ, tình yêu của con người trong thành phố lớn này bởi vì cuộc sống nhàn hạ mà ít nhiều có phần không thú vị, không có gì rối loạn, càng không có sóng to gió lớn nào.

Nhưng không ngờ một lần bão đến, một lần mất điện, một bát mì hai người cùng chia đôi lại có thể mang đến cảm giác hạnh phúc mãnh liệt nhường này.

....

Lúc sắp khuya, Văn Kha sợ trong đêm gió bão thổi to quá sẽ khiến cửa sổ bị vỡ, nên lục tìm số băng dính còn sót lại trong lần dọn nhà trước đó.

Ngọn nến trong đèn thủy tinh quả dứa sắp cháy tàn, thừa dịp chút ánh sáng cuối cùng còn sót lại, Văn Kha giơ đèn lên chiếu sáng, Hàn Giang Khuyết thì đứng trên ghế lần lượt dùng băng dính dán chữ "Mễ" (米) lên từng cánh cửa sổ trong nhà.

Khi rốt cuộc dán xong ô cửa sổ cuối cùng trong phòng ngủ, ngọn nến cũng chính thức thọ hết chết già.

Hàn Giang Khuyết nhảy xuống khỏi ghế, Văn Kha cũng thở phào một hơi rồi đặt chiếc đèn trong tay qua một bên.

Lúc này cả phòng gần như giơ tay không thấy năm ngón, có điều trong một giây có tia chớp lóe lên ở phương xa xuyên qua cửa sổ chiếu sáng căn phòng, Hàn Giang Khuyết nhìn thấy Văn Kha đang mặc chiếc áo thun màu đen của mình. Cổ áo quá rộng, rộng đến mức để lộ một đoạn cổ trắng ngần, mảnh khảnh...

Giống cổ của một chú hươu cao cổ.

Tựa như giấc mộng mười năm qua hắn vô số lần mơ thấy.

Hàn Giang Khuyết bỗng có nỗi xúc động không nói nên lời, hắn nhào đến từ phía sau húc Văn Kha còn không kịp chuẩn bị ngã xuống giường lớn.

"Hàn Giang Khuyết." Văn Kha bị hắn húc ngã thành quen, anh nhuần nhuyễn vòng tay ôm lấy cổ hắn trong bóng đêm, vừa buồn bực vừa bất đắc dĩ mở miệng: "Em muốn coi anh như con mồi để luyện làm sao húc ngã đấy hả?"

"Ừ." Hàn Giang Khuyết đè mạnh Văn Kha từ phía sau lưng, sau đó gối đầu lên lưng anh, một lát sau mới thấp giọng nói: "Văn Kha, có phải kỳ phát tình của anh sắp kết thúc rồi không."

Văn Kha ngây ra một lúc rồi trả lời: "Ngày mai sẽ kết thúc."

Hàn Giang Khuyết không nói câu nào. Một lát sau, dường như hắn nghe thấy âm thanh của mình vang lên nhẹ nhàng hỏi: "Văn Kha, anh sẽ vứt bỏ em ư?"

Nhưng hắn lập tức nhận ra kỳ thực mình không nói câu này khỏi miệng, bởi vì Văn Kha không đáp lời. Hàn Giang Khuyết không khỏi cảm thấy có chút may mắn.

Không nên nói thành lời.

Không muốn để Văn Kha biết, dưới vẻ bề ngoài tưởng chừng như bình tĩnh và chín chắn của mình lại là những cảm giác bất lực và yếu ớt mà hắn che giấu.

Trong mười năm qua, hắn kéo màn cửa sổ mà không nhìn thấy ánh nắng, cũng chẳng thấy sao đêm, giống như từng đêm tối mịt mờ nối tiếp nhau, đi thế nào cũng chẳng thoát được.

Hiện giờ hẳn là hắn đã thoát rồi, nhưng cùng với nỗi hạnh phúc vô bờ vô bến, đáy lòng vẫn không thể kìm được mà cảm thấy hoảng sợ.

Nếu như cứ mãi mất điện thì tốt quá.

Nếu như cứ mất điện thế này, dần dần điện thoại sẽ hết pin, nến cũng cháy sạch, đồ ăn trong tủ lạnh sẽ hư thối, máy nước nóng cũng chẳng thể chảy ra dòng nước ấm áp nữa.

Đương nhiên con người cần điện, cần ánh sáng, mà Omega cũng chẳng thể nào mãi phát tình.

Nhưng trong nháy mắt đó, Hàn Giang Khuyết không thể kìm được suy nghĩ cực đoan trào lên –

Nếu như cứ mãi mất điện thì tốt quá, nếu như thời gian có thể ngừng trôi thế này thì tốt quá.

Chỉ cần có thể có được Văn Kha thế này – Dù có phải vĩnh viễn sống trong bóng tối vô tận, hắn cũng nguyện ý.

_______________________

Người post: Yến Nhi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.