Lúc ngẩng đầu lên, Văn Kha thật sự không biết tại sao trong lòng mình lại hơi thấp thỏm.
Người trong gương mặc bộ âu phục màu lam phớt hồng cắt may vừa vặn, bên trong là chiếc sơ mi sọc dọc mờ màu bạc, dưới ánh đèn sáng rỡ dường như anh đã biến thành một người khác.
Anh của bình thường luôn luôn mặc áo thun cotton và kiểu quần thoải mái, rất hợp với tính cách yếu đuối vô hại của nửa đời trước.
Mà đường nét cắt may của trang phục chính thức lại là chỉnh tề, sắc sảo và kỹ lưỡng.
Giống như phẩm chất tinh anh mà anh vẫn luôn âm thầm hướng tới, giống... Phó Tiểu Vũ.
Văn Kha hít sâu một hơi, đoạn giơ tay vuốt từng lọn tóc cạnh trán về sau, để lộ vầng trán của mình. Trán của anh nom rất đẹp, trơn láng cao thẳng, đường cong lưu loát, khi vuốt hết tóc lên để lộ trán trông càng rạng ngời giàu sức sống hơn nữa.
Văn Kha lại nhìn toàn bộ mặt mình trong gương, đầu tiên anh căng thẳng mím mím môi, sau đó mỉm cười với bản thân mình.
Nụ cười ấy có chun chút ngại ngùng, nhưng khóe môi càng giãn ra thì trong đôi mắt sáng long lanh của Omega lại dần hiện lên một tia tham vọng như có như không.
Trong nháy mắt đó, anh đã nghiêm túc nghĩ, hi vọng mình có thể thật sự làm bật lên bộ quần áo này.
Theo lý mà nói, đi gặp mặt Lam Vũ thì chỉ cần một bộ âu phục là đủ, nhưng hiển nhiên Hàn Giang Khuyết không thỏa mãn với điều đó. Chỉ riêng mỗi một cửa hàng quần áo nam này thôi, hắn đã chọn mua ba bốn bộ âu phục và sơ mi màu sắc khác nhau. Cuối cùng Văn Kha thay một bộ âu phục màu trắng sữa thanh lịch. Đương nhiên màu sắc này không thích hợp để gặp mặt thương mại, nhưng giá cả lại rất đắt. Vốn Văn Kha không định mua, nhưng Hàn Giang Khuyết cứ khăng khăng lấy nó, không chỉ muốn mua, hắn còn đưa ra một yêu cầu khá kỳ quái.
"Đừng thay đồ, cứ cắt mác là được rồi." Hàn Giang Khuyết ậm ờ.
"...Hả?" Văn Kha hơi ngớ người.
Anh còn chưa kịp phản ứng thì Hàn Giang Khuyết đã trả tiền xong, sau đó nắm tay anh: "Cứ, cứ mặc bộ này đi, đẹp mà."
Văn Kha mơ màng được Hàn Giang Khuyết dẫn ra cửa, nương theo ánh sáng trong trung tâm thương mại, anh nhạy bén phát hiện vành tai Alpha hơi đo đỏ. Anh bèn giơ tay lên nhéo chặt tai Hàn Giang Khuyết: "Em đang nghĩ gì thế hả Hàn Tiểu Khuyết?"
"Này Văn Kha." Hàn Giang Khuyết kinh hãi, lúc này màu đỏ ửng đã bắt đầu lan trên mặt hắn, sau đó quay lại hung dữ nhìn Văn Kha: "Đừng nhéo tai em khi ở bên ngoài."
Văn Kha không nhịn được phì cười...
Hóa ra Hàn Giang Khuyết còn rất sĩ diện.
Nhưng dù ánh mắt và miệng có hung dữ, thì Hàn Giang Khuyết lại không đẩy Văn Kha ra mà vẫn ngoan ngoãn để Văn Kha nhéo tai, thậm chí còn không thể không ấm ức cúi đầu xuống vì tư thế này.
Mặc dù bình thường Văn Kha rất khiêm tốn, nhưng chẳng hiểu vì sao vừa đùa nghịch với Hàn Giang Khuyết, bỗng nhiên anh lại biến thành bên chủ động và da mặt dày hơn.
"Hàn Giang Khuyết..."
Văn Kha nắm chặt tai Alpha rồi kéo đến gần bên miệng mình, sau đó thì thầm thật nhẹ nhàng: "Hồi nãy khi đang thử áo, em gọi anh là gì thế?"
Lúc thốt lên câu nói này, trái tim anh cũng đập thình thịch.
Thực ra kể từ sau khi Hàn Giang Khuyết bỗng gọi anh là "Vợ", anh vẫn luôn thấy chóng mặt.
Chưa từng có ai gọi anh như vậy.
Anh chỉ mới nghe thấy Hứa Gia Nhạc dịu dàng gọi Cận Sở là "Bà xã", khi đó anh còn cho rằng xưng hô thế này đã là tên gọi thân mật nhất của Alpha với Omega của mình rồi.
Nhưng đến tận bây giờ anh vẫn không nghĩ tới, hóa ra trong hai chữ "Vợ ơi" vô cùng đơn giản kia lại ẩn chứa thân mật và ngọt ngào nồng nàn đến độ không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng Hàn Giang Khuyết không chịu gọi như vậy ở nơi đông người.
Ngôn ngữ cơ thể cho thấy hắn đang rất khó chịu, nhưng dù có quay đầu ra thì vẫn lén lút nắm tay Văn Kha càng chặt hơn.
Hai người cùng đi tới một cửa hàng vật phẩm nổi tiếng khác. Điều khiến Văn Kha ngoài dự kiến là Hàn Giang Khuyết lại rất hiểu những thứ này, hắn còn muốn mua cho Văn Kha một chiếc đồng hồ đắt tiền, nhưng lần này Văn Kha kiên quyết từ chối.
Mặc dù hồi này anh có bảo sẽ tùy tiện tiêu pha, nhưng thực sự không nỡ lòng hoang phí khoản tiền mà Hàn Giang Khuyết thi đấu quyền anh bị đánh bầm dập mới kiếm về được. Quần áo thì còn đỡ, nhưng đồng hồ nam không phải là một khoản tiền nhỏ. Nên về sau họ chỉ mua một số phụ kiện nhỏ – Cà vạt, khuy măng sét, và thêm cả khăn cài túi áo vest.
Lúc Hàn Giang Khuyết trả tiền, Văn Kha tùy ý đi lại trong cửa hàng một chút. Khi đến gần hành lang ở phòng thay đồ, anh bỗng nghe thấy một giọng nói vô cùng quen thuộc.
"Bảo bối, đừng làm rộn nữa."
Chủ nhân của giọng nói đó mặc dù đã gắng hết sức tỏ vẻ dịu dàng, nhưng rõ ràng ý trong câu nói đã không còn kiên nhẫn nữa: "Anh đã bảo là gần đây trong nhà anh có chút phiền toái, công ty anh cũng phải dùng tiền, chuyện đầu tư điện ảnh cứ để sau."
Tiếp đó có một giọng nói mơ hồ truyền đến từ phòng thử áo, dường như bên trong có người đang ậm ờ nói gì đó.
"Em đừng có càn quấy."
Giọng nói trước đó bỗng cao lên, nhưng lập tức lại cố kìm nén rồi dỗ dành lấy lệ một tiếng: "Nghe lời đi, ngoan."
Sắc mặt Văn Kha khẽ thay đổi, đúng lúc này hai bóng người bước ra từ hành lang phòng thay đồ, chạm mặt Văn Kha đang đứng đó...
Đúng là Trác Viễn.
Mà theo sau gã chính là cậu Omega có mùi hương rất ngọt trước đó đến Hải Lan Hiên tìm Trác Viễn. Có điều lúc này hình như tâm trạng cậu ta không ổn lắm, vành mắt cũng đỏ ửng.
"Sao lại là em?"
Hiển nhiên Trác Viễn không ngờ được lại chạm mặt Văn Kha ở chỗ này. Gã nhíu nhíu mày, dường như bộ đồ âu phục màu trắng sữa trên người Văn Kha khiến gã rất giật mình.
"Đến mua đồ." Văn Kha trả lời một câu đơn giản, sau đó muốn quay người rời đi ngay lập tức, nhưng lại bị Trác Viễn gọi lại.
"Chờ một chút đã Tiểu Kha." Trác Viễn đuổi theo, gã nghiền ngẫm dò xét Văn Kha từ trên xuống dưới một lần rồi nheo nheo mắt chầm chậm nói: "Anh có chút chuyện, vốn hai hôm nay muốn gọi điện thoại để tìm em."
Văn Kha im lặng nhìn gã.
Anh không hỏi có chuyện gì, khiến Trác Viễn ít nhiều cũng hơi xấu hổ. Nhưng gã không bị chút cảm xúc nhỏ ấy đánh lui, mà lộ ra một nụ cười ấm áp rồi tiến gần thêm một bước: "Trước đó không phải em có giao cho anh một đề án app hẹn hò sao, có phải tên của nó.... Tên của nó là Tình cuối không? Ngại quá, lâu rồi nên anh thực sự không nhớ rõ."
"Không quan trọng, cũng không đăng ký tên." Văn Kha nói một cách lạnh nhạt.
"Sao lại không quan trọng chứ?" Trác Viễn cười ha hả, trong mắt gã hiện lên vẻ tìm tòi nghiên cứu, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười tươi rói: "Em có còn muốn làm app đấy không? Tiểu Kha, trước đó anh không đặt suy nghĩ ở chỗ đó, anh cũng cảm thấy rất có lỗi với em. Hay thế này đi, anh xuất tiền mua bản chuẩn bị sản phẩm này của em, sau đó Viễn Đằng sẽ chi tiền để phát triển, em thấy sao?"
Tim Văn Kha run lên, anh lập tức phát hiện ra dụng ý trong câu nói này của Trác Viễn, bèn đề phòng nhìn gã chằm chằm.
Mà Trác Viễn thấy Văn Kha không đáp lời, nụ cười cũng dần âm u hẳn. Gã dừng một chút rồi ý vị thâm trường hỏi: "Sao thế? Không phải em rất muốn tự mình làm ra một app sao, cơ hội này hiếm có lắm đấy. Mức giá anh đưa ra cho em không thấp đâu. Hay là nói... Em đã bán Tình cuối cho người khác rồi? Bán cho ai hả? Tinh Khoa? Vân Phong? Tiểu Kha, không phải em cố ý muốn bán cho mấy công ty đó để trả thù anh đấy chứ?"
Thời khắc này Văn Kha đã hoàn toàn hiểu rõ suy nghĩ của Trác Viễn.
Đương nhiên Viễn Đằng biết mình có đối thủ cạnh tranh, còn có thể thông qua mạng giao thiệp bên ngoài Lam Vũ để điều tra tên của app mà họ đang thương nghị.
Còn Trác Viễn, mặc dù chưa từng đọc qua đề án của anh, nhưng nhất định gã có ấn tượng với cái tên trên cặp tài liệu, nên từ khi bắt đầu gặp mặt mỗi một câu của gã đều rất âm hiểm.
Đầu tiên gã xác nhận tên app, sau đó giả vờ muốn thu mua bản chuẩn bị của anh, đương nhiên nếu có thể dùng một mức giá không quá cao để xóa bỏ cạnh tranh là tốt nhất. Nhưng có lẽ Trác Viễn cũng biết làm thế không có khả năng, nên thực ra mục đích cuối cùng nhất của gã là tìm hiểu anh đã giao đề án cho công ty nào phát triển, như vậy cũng có thể lén lút hoạt động hoặc tìm hiểu tình hình app thật cụ thể và tỉ mỉ.
"Trác Viễn, tôi biết anh đang suy nghĩ gì."
Văn Kha cố gắng khống chế ánh mắt của mình, không để mình biểu lộ vẻ căm ghét quá rõ ràng. Anh chăm chú nhìn Trác Viễn, chậm rãi nói: "Anh sai rồi – Tình cuối là app của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không bán nó đi."
"Không bán? Ý của em là, bây giờ em đang là bên khai thác của Tình cuối?" Khóe môi của Trác Viễn khẽ cong lên: "Nên thật ra em đang tiếp xúc với Lam Vũ?"
Có lẽ vì biết đối thủ cạnh tranh bí ẩn của mình không phải là mấy công ty lớn trong ngành, nên sắc mặt của Trác Viễn cũng thả lỏng hẳn.
"Đúng." Văn Kha gằn từng chữ: "Trác Viễn, tôi đang ra sức tìm kiếm sự hợp tác đầu tư và phát hành của Lam Vũ giống anh – Tôi là đối thủ cạnh tranh của anh."
"Tiểu Kha, em thực sự quá ngốc." Trác Viễn cười, vẻ khinh miệt trong mắt gã không hề che giấu. Gã tiến lên một bước, gần như chỉ cách Văn Kha khoảng cách một bước chân, nhẹ giọng nói: "Em cũng hận anh vì chuyện ngoại tình đấy sao Tiểu Kha? Nên mới muốn cố ý đối đầu với anh như vậy?"
Mùi pheromone hoa thủy tiên quen thuộc lập tức xông vào mũi.
Mặt Văn Kha lập tức trắng bệch, chẳng hiểu vì sao, mùi hương anh đã từng quá đỗi dựa dẫm lúc này lại khiến anh cảm thấy rất mâu thuẫn về mặt sinh lý, thậm chí đến mức buồn nôn. Ngón tay anh khẽ run muốn đỡ lấy thứ gì đó để ổn định cơ thể khó chịu...
"Cút mau."
Đúng lúc này, một bóng hình cao lớn bỗng xen vào giữa Trác Viễn và Văn Kha, pheromone hệ rượu vô cùng mạnh mẽ hoàn toàn ngăn chặn tất cả hơi thở của mọi người ở đây.
Cuộc tranh đấu pheromone của Alpha luôn mang bản tính nguyên thủy và hung hãn của động vật, một khi một Alpha phóng ra mùi pheromone mãnh liệt và tràn ngập ý chí chiến đấu, Alpha còn lại chỉ có thể lựa chọn ứng chiến hoặc lùi bước.
Trác Viễn không thể không vô thức lui về sau một bước.
"Là mày đấy à..."
Sắc mặt của Trác Viễn không tốt lắm, nhưng gã vẫn miễn cưỡng như cười như không lên tiếng chào: "Lâu rồi không gặp nhỉ Hàn Giang Khuyết. Không ngờ cố vấn của LM cũng có thể đến đây mua quần áo, xem ra đây đúng là một nghề lương cao."
Văn Kha thoáng bình tĩnh lại một chút. Nghe thấy ý trong câu nói của Trác Viễn, sắc mặt anh thoáng hiện lên vẻ tức giận, nhưng khi muốn mở miệng nói chuyện, Hàn Giang Khuyết đã nói trước.
"Trác Viễn, hôm nay anh còn có thể rảnh rang đến đây mua đồ cũng khiến tôi không ngờ tới đấy."
"Mày có ý gì?" Sắc mặt Trác Viễn lập tức thay đổi.
Hàn Giang Khuyết lạnh lùng nhìn Trác Viễn, chậm rãi nói: "Ông bố nhà anh đang bị nghi ngờ đút lót quan chức, động đến mảnh đất trống ở sông Cao Tây kia – Hôm nay vừa mới lên báo, đúng không?"
Nghe thấy vậy, Trác Viễn không nói câu nào, sau đó quay đầu kéo phắt tay Omega đứng sau lưng mình rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Với góc độ đứng của mình, Văn Kha vừa lúc có thể thấy ánh mắt của Trác Viễn và Hàn Giang Khuyết lúc sượt qua người nhau.
Trác Viễn đương nhiên là âm trầm, mà ánh mắt của Hàn Giang Khuyết cũng khiến nháy mắt đó Văn Kha cảm thấy lạ lẫm.
Trong đôi mắt đen láy ấy ngập tràn hận ý hung hãn và lạnh lẽo...
Giây phút đó, chàng Alpha bình thường vốn chân thành thanh khiết lần đầu tiên mơ hồ hiện ra một mặt khát máu đen tối.
Hắn tựa như một chú sói đang bí mật đi trong màn đêm.
Văn Kha không hề nghi ngờ, chỉ cần có cơ hội Hàn Giang Khuyết sẽ xé nát Trác Viễn.
Cũng vào giây phút ấy, có lẽ vì nỗi hận từ sâu trong xương tủy vào lúc đó, Văn Kha mới đột nhiên như tỉnh khỏi giấc mộng...
Anh nhớ ra rồi.
6.12.
Đó là thời gian anh bị đuổi học vì gian lận.
Hàn Giang Khuyết nhớ kỹ ngày này từng lần từng lần một, đương nhiên là vì hận.
Có đôi khi, hận thù mãnh liệt còn cố chấp và lâu dài hơn cả yêu thương.
Nhưng bởi vì chính anh mà Hàn Giang Khuyết mới căm hận Trác Viễn đến tận xương tận tủy...
Trong nháy mắt đó, thực sự trong lòng Văn Kha không hề sảng khoái một chút nào, thậm chí anh còn lo lắng đến mức hơi sợ hãi.
__________________
Dẫu biết diễn biến truyện cần nhưng mỗi lần edit đến đoạn có thằng Trác Viễn mình lại ức chế quá. Ức đến nỗi đầu óc lú lẫn hết cả lên.