Không lâu sau, Văn Kha cảm thấy ý thức của mình cứ lờ mờ. Anh chỉ nhớ được một tay mình cầm điện thoại, tay kia ấn chặt lên bụng. Chỉ có làm như vậy mới khiến anh hít thở không thông, và có thể khiến anh giảm bớt chút đau đớn.
Trong lúc hoảng hốt, anh không nhịn được suy nghĩ lung tung để phân tán chú ý. Văn Kha nghĩ, câu lạc bộ LM nổi tiếng như vậy quả nhiên là có đạo lý, Trác Viễn chỉ để lại hồ sơ mà cô Du đã chú tâm đến anh như vậy rồi, thái độ phải nói là chân thành hiếm thấy.
Anh nghĩ tới nghĩ lui, bỗng nhiên ngửi thấy một mùi hương rất dễ chịu và nồng nàn tựa mùi whisky.
Văn Kha lập tức nhận ra, pheromone hệ rượu quyến rũ thế này chỉ có thể đến từ một người.
Anh nhất thời hoảng hốt, vừa mới ngẩng đầu lên đã cảm giác cả người được bế bổng.
"Văn Kha, là tôi đây."
Bên tai anh vang lên giọng nói trầm thấp của người nọ.
Là Hàn Giang Khuyết.
Khoảnh khắc ấy, Văn Kha bỗng cảm thấy an toàn trước nay chưa từng có, thế nhưng ngay sau đó tim như bị treo lên, thay vào đó là nỗi bối rối và bất lực càng mạnh mẽ hơn.
"Hàn Giang Khuyết, tôi không c..."
Văn Kha vội vàng lắc đầu, anh muốn nói mình không yêu cầu với cô Du muốn Hàn Giang Khuyết đến, nhưng khi được bao quanh bởi pheromone của Hàn Giang Khuyết...
Trong nháy mắt đó, Văn Kha bất giác giật mình, chỉ khi ấy anh mới thực sự cảm nhận được cái gì gọi là pheromone của cấp S.
Vừa bị bóc dấu hiệu, anh đã trở về bản tính của Omega.
Một Omega trong kỳ suy nhược căn bản không có cách nào kháng cự lại pheromone của Alpha cấp S. Vả lại mùi của Hàn Giang Khuyết còn dễ chịu đến vậy, dễ chịu tới mức mỗi tế bào trên cơ thể anh đều muốn gần gũi, muốn được Hàn Giang Khuyết ôm ấp.
Văn Kha không nhớ mình được Hàn Giang Khuyết ôm vào chỗ kế ghế tài xế trên xe hắn thế nào, chỉ cảm thấy áo sơ mi trên người mình ướt đẫm mồ hôi. Nhất định khi ôm anh Hàn Giang Khuyết cũng cảm thấy điều đó, mà cơ thể dính dấp mồ hôi chắc cũng buồn nôn lắm nhỉ, dáng vẻ một Omega khát khao pheromone dựa vào ngực Hàn Giang Khuyết hẳn cũng rất khó coi.
Mặc dù cơ thể vẫn đang đau đớn dữ dội, thế nhưng suy nghĩ trong đầu Văn Kha chỉ còn lại như vậy.
Nghĩ đến sự thảm hại của mình, Văn Kha không nhịn được nói: "Không cần đâu." Anh nhắm chặt mắt nghiến răng cố chịu nỗi đau đớn, sau đó lẩm bẩm như đã học thuộc lòng: "Tôi không cần cậu qua đây giúp đỡ, tôi, tôi chỉ... Tôi chỉ hơi đau tí thôi, không sao đâu."
Nhưng Hàn Giang Khuyết không trả lời.
Văn Kha có thể cảm giác được ý chí của mình đã sụp đổ một chút rồi, rõ ràng trên sinh lý cảm thấy thoải mái dễ chịu khi đến gần người đàn ông này, tinh thần của anh lại không chấp nhận nổi.
Anh nghẹn ngào nói: "Hàn Giang Khuyết, tôi không cần cậu lo cho tôi."
"Thật ư?" Hàn Giang Khuyết hỏi.
Văn Kha chầm chậm nhắm mắt gật đầu thật mạnh –
Đúng vậy, đúng vậy, tôi không cần cậu lo.
Không muốn cậu nhìn thấy tôi trong thời điểm này, không muốn ngay cả chút tự tôn ít ỏi còn sót lại cũng không còn.
"Nhưng anh vẫn đang nắm chặt cổ áo của tôi đấy." Giọng Hàn Giang Khuyết rất trầm ấm và ổn định.
Văn Kha cả kinh mở mắt ra mới phát hiện hai tay mình đang vô thức gắt gao siết chặt lấy cổ áo sơ mi của Hàn Giang Khuyết.
Trong đầu anh chỉ còn dư lại hai chữ "Xin lỗi" này.
Hàn Giang Khuyết trầm mặc một hồi, bỗng nhiên thở dài: "Văn Kha, anh sắp ghìm chết tôi rồi."
Văn Kha không biết tại sao mình lại không chịu buông tay. Dù trên miệng liên tục nói "Không cần lo cho tôi", nhưng tay lại không cách nào buông ra được.
Anh nhìn chiếc sơ mi lụa màu xám bạc đã bị mình lôi kéo nhăn nhúm của Hàn Giang Khuyết, cổ cũng bị ghìm đến đỏ lên, cảm thấy mình mất mặt đến suýt khóc.
Anh biết mình nói một đằng làm một nẻo, nhưng lúc này anh thật sự quá yếu đuối.
Cuộc hôn nhân hao mòn đến gần như không còn, đau đớn trên cơ thể, cuộc đời không chốn nương tựa, hết thảy đều nặng nề giáng lên người anh, sắp đè anh chết chìm rồi.
Anh không muốn để Hàn Giang Khuyết biết hết thảy những chuyện này, nhưng cơ thể lại không lừa gạt được, anh thật sự...
Anh thật sự rất muốn cứ thế ôm chặt lấy Hàn Giang Khuyết.
....
Hàn Giang Khuyết nắm chặt tay Văn Kha, sau đó đặt lên gáy mình.
"Đừng căng thẳng." Hắn chậm rãi nói: "Văn Kha, anh có nuôi mèo không?"
Văn Kha lắc đầu.
"Thế đã từng ôm mèo chưa?" Hàn Giang Khuyết lại hỏi.
Lần này hắn không chờ Văn Kha trả lời mà dùng hai tay nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể đang run lẩy bẩy của anh: "Đừng căng thẳng, cũng đừng nghĩ gì khác cả, cứ coi như anh đang vuốt mèo thôi."
Dù là trong nhóm Alpha trưởng thành thì dáng người của Hàn Giang Khuyết cũng coi như cực kỳ cao to. Hắn ôm lấy Văn Kha, sau đó tự nhiên dựa vào bả vai anh, giống như một người bảo vệ, cũng giống như một con mãnh thú đang rúc vào người anh để nghỉ ngơi.
Đây là cảm giác vuốt mèo sao?
Văn Kha hơi mơ màng, anh vuốt ve cần cổ thon dài của Hàn Giang Khuyết, có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của hắn, có thể ngửi thấy mùi thơm trên người hắn.
Tần suất hô hấp của anh và Hàn Giang Khuyết dần hoà vào nhau, một hít một thở, một hít một thở, cảm giác bối rối trước đó cũng dần lặng lẽ dịu đi. Văn Kha cảm thấy mình được bao trọn bởi pheromone nồng nàn sâu lắng, khoang sinh sản vẫn đang quặn đau cũng dường như được vỗ về yên ổn.
"Khá hơn chút nào không?" Hàn Giang Khuyết hỏi.
Văn Kha im lặng gật nhẹ đầu.
"Ừm." Hàn Giang Khuyết ngẩng đầu nhìn Văn Kha, dưới ánh đèn trong xe, đôi mắt đen nhánh hẹp dài của hắn lấp lánh tựa đá quý: "Văn Kha, anh còn chỗ nào đau không?"
"Tuyến, tuyến thể đau..." Nhất thời Văn Kha bị cặp mắt kia mê hoặc, ngoan ngoãn đáp.
"Để tôi xem chút nào."
"Đừng, đừng nhìn... Chỉ bất cẩn va một chút thôi mà."
Văn Kha lại thoáng bừng tỉnh từ trong thoải mái, nhưng dù anh có kháng cự vẫn bị đè lại rồi nghiêng đầu qua, phần gáy cứ thế bại lộ trước mặt Hàn Giang Khuyết.
Băng gạc bao lấy tuyến thể lúc này đã hơi rướm máu, Hàn Giang Khuyết cẩn thận nheo mắt lại, nhẹ nhàng bóc một góc băng gạc ra.
Cổ Văn Kha thon dài mảnh khảnh, làn da cũng nõn nà mềm mại.
Là tuyến thể cấp E, nên chỉ thoảng mùi cỏ xanh rất nhạt, mùi hương như có như không ấy vừa tản ra một chút đã bị mùi máu tươi phủ lấy.
Bộ phận dưới băng gạc vốn nên là nơi gợi cảm nhất của một Omega trong mắt người đời, thế nhưng dưới ánh đèn, thứ lộ ra lại là vết thương dữ tợn.
Tuyến thể mẫn cảm in hằn mấy dấu răng sâu chồng chất, hẳn là mấy năm trước bị dấu hiệu quá mức thô bạo, còn bị Alpha cắn lại trong lúc hưng phấn, nên những dấu vết loang lổ kia mới có thể để lại đến giờ.
Mà trên dấu răng là dấu vết để lại sau khi dao mổ cắt mở da thịt, lúc này vết thương bị may lại đang rươm rướm máu vì ngoại lực tác động.
So với nỗi đau tuyến thể phải chịu, thì nỗi buồn lại đang áp đảo hết thảy.
Chỗ đó trở nên vô cùng xấu xí, lúc nhìn thấy trong bệnh viện có một giây thậm chí anh còn thấy buồn nôn.
Tuyến thể của Omega tỏ bày những gì chủ nhân nó đã trải qua, mà anh lại là Omega bị sử dụng, bị vứt bỏ tàn nhẫn. Dấu tích còn vương trên đó, mãi mãi không có cách nào phai mờ.
Nhưng dù có thể kiên cường chấp nhận chuyện này, chỉ cần nghĩ đến việc bị Hàn Giang Khuyết nhìn thấy vẫn khiến anh cảm thấy rất đau.
"Hàn Giang Khuyết," Văn Kha nhắm mắt lại, rèm mi cũng ướt đẫm vì lệ đắng đang kìm nơi khóe mắt: "Tôi không cần cậu thương hại tôi."
"Tôi không thương hại anh." Hàn Giang Khuyết im lặng thật lâu, rốt cuộc cũng trầm giọng nói. Hắn nghiêng người qua thắt dây an toàn giúp Văn Kha, sau đó bảo: "Chúng ta đến bệnh viện trước đã, sau đó tôi dẫn anh đi nghỉ."
Văn Kha không có phản ứng gì, chỉ nhắm mắt lại yên tĩnh chấp nhận.
Hàn Giang Khuyết nom rất bình tĩnh, chỉ có lúc cầm vô lăng, mười ngón tay hắn dùng sức mạnh đến nỗi đầu ngón tay cũng trắng bệch.
Đây là lần đầu tiên Hàn Giang Khuyết nhìn thấy tuyến thể sau khi phân hóa của Văn Kha, bộ phận mà mười năm trước hắn chưa kịp nhìn kỹ.
Nhưng hắn biết hẳn phần gáy của Omega phải bóng loáng xinh đẹp và quyến rũ, dưới làn da mỏng có thể lờ mờ nhìn thấy một thứ nhỏ nhắn căng đầy nhô lên.
Đó là sợi dây đeo gợi cảm của Omega trong tưởng tượng của một Alpha.