Hứa Gia Nhạc quét mắt nhìn Văn Kha hai lần, hắn muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ tựa người lên ghế: "Văn Kha, đây là lần đầu tiên ông yêu à?"
"Tôi..." Văn Kha hơi ngắc ngứ, anh cảm thấy trên lý thuyết thì mình không phải như thế, nhưng dường như chẳng thể nào phản bác được.
Với Trác Viễn hình như là chuyện đương nhiên – Ở bên nhau, sau đó kết hôn, và đấy là một dấu chấm rất đỗi bình tĩnh.
Rõ ràng là mối quan hệ từng bước từng bước sâu sắc hơn bây giờ, nhưng lại không có quá trình yêu đương, không có những tình cảm trập trùng lên xuống và trăm xoay vạn chuyển.
Nếu dùng cách suy nghĩ như vậy để xem xét anh mới chợt phát hiện, hóa ra mình và Hàn Giang Khuyết đều bỡ ngỡ và ngây ngô với chuyện yêu đương.
Hứa Gia Nhạc lười biếng nói: "Dáng vẻ vụng về của hai người lại khiến tôi nhớ đến mối tình đầu hơn mười năm trước của tôi... Lặp lại lần nữa nhé, là hơn mười năm trước. Thôi được rồi, tôi chỉ có thể nói là... Rồi cũng sẽ qua thôi. Cứ nói chuyện nhiều, nói chuyện nhiều vào, không cần thay người như tôi đâu, cứ nói chuyện nhiều với một người là được, nói nhiều sẽ tốt hơn."
Văn Kha không nhịn được bật cười thành tiếng. Hứa Gia Nhạc có một ma lực kỳ lạ, trong cái trào phúng nhàn nhạt lại cộng thêm chút quan tâm, điều này luôn luôn có thể khiến anh thả lỏng.
"Vào nhà đi." Văn Kha đứng lên nhẹ nhàng nói: "Tự dưng thèm ăn bưởi quá, tôi đi cắt đây."
"Thực sự là mang thai rồi." Hứa Gia Nhạc cười cười rồi đứng lên đi cùng Văn Kha vào phòng khách: "Trước đó chưa từng thấy ông thèm như thế."
Văn Kha cũng nở nụ cười. Thực sự anh thích ăn nhiều hơn so với trước đây, dường như mỗi ngày ngoài chuyện chính anh chỉ còn nghĩ đến ăn ăn ăn. Vả lại sở thích của anh vốn là quả hạch và hoa quả, hiện giờ càng không thể nhịn nữa, lúc nào cũng muốn ăn thứ gì đó. Hôm qua Hàn Giang Khuyết còn vừa đập hạch đào cho anh vừa bảo anh là "Hươu tham ăn".
Hàn Giang Khuyết và Phó Tiểu Vũ đang nói chuyện trong phòng dành cho khách. Căn phòng này vốn dĩ đóng cửa lại sẽ cách âm không tệ, nhưng khi Văn Kha và Hứa Gia Nhạc vừa đến phòng khách lại có thể loáng thoáng nghe được động tĩnh của hai người đang nói chuyện bên trong –
Đó là loại giọng điệu dù đã cố ép xuống rất thấp nhưng vẫn không thể che giấu được vẻ kịch liệt trong đó, thậm chí còn có thể nghe thấy Hàn Giang Khuyết cao giọng gầm lên một tiếng: "Phó Tiểu Vũ!"
Văn Kha không khỏi sửng sốt.
Thực ra cậu thiếu niên Hàn Giang Khuyết cũng không quá tốt tính, nhưng sau khi ở bên Hàn Giang Khuyết, anh chưa từng thấy hắn nổi giận bao giờ. Thế cho nên giờ cách cánh cửa nghe thấy Hàn Giang Khuyết phát giận, Văn Kha lại cảm thấy lạ lẫm và mờ mịt.
Văn Kha và Hứa Gia Nhạc nhìn nhau, Hứa Gia Nhạc dùng khẩu hình nói: "Cãi nhau rồi à?"
Văn Kha lắc đầu ra hiệu mình cũng không rõ, có điều vẻ mặt đã mất tự nhiên. Ngay lúc anh cúi đầu cắt vỏ bưởi, chợt nghe thấy "Rầm" một tiếng, cửa bỗng nhiên bị đẩy ra.
Chỉ thấy Phó Tiểu Vũ đóng cửa thật mạnh, sau đó sải bước đi ra. Y thậm chí không nhìn Văn Kha và Hứa Gia Nhạc mà đi thẳng tới cửa lấy áo khoác của mình.
"Xin lỗi." Phó Tiểu Vũ nhanh chóng mặc áo vào, y nhìn Văn Kha, giọng nói hơi khàn khàn: "Tôi có chút việc bận cần đi trước."
Ban đầu Văn Kha còn muốn giữ lại, nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt Phó Tiểu Vũ, anh bỗng không thốt nổi thành lời.
Vành mắt Phó Tiểu Vũ đỏ hoe, hiển nhiên còn ở lại thêm một giây nào nữa y có thể thất thố bất cứ lúc nào.
Omega vốn luôn mạnh mẽ cao ngạo chưa từng có dáng vẻ như vậy.
Ánh mắt nhìn Văn Kha của y bao hàm tủi thân, mỏi mệt, thất vọng, phẫn nộ, thậm chí còn lờ mờ một tia oán hận.
Thứ cảm xúc phức tạp này khiến Văn Kha nhất thời không biết nên phản ứng thế nào. Rõ ràng anh biết Phó Tiểu Vũ cãi nhau với Hàn Giang Khuyết, nhưng trong giây phút đó, ánh mắt của Phó Tiểu Vũ lại khiến anh cảm thấy...
Cảm xúc ấy, hình như là dành cho anh.
Có lẽ cũng biết trạng thái lúc này của mình nên Phó Tiểu Vũ không nói thêm một lời, thậm chí còn không đối mặt với Văn Kha thêm giây nào nữa. Y lập tức quay người rời khỏi đó.
Văn Kha mờ mịt đứng tại chỗ, mãi đến khi Hứa Gia Nhạc bước tới vỗ vỗ vai anh.
"Hình... Hình như cảm xúc của cậu ấy không ổn lắm." Văn Kha lắp bắp, đoạn bất lực nhìn về phía Hứa Gia Nhạc.
"Tôi biết, tôi sẽ đuổi theo xem xem." Hứa Gia Nhạc hiểu rõ ý Văn Kha, hắn vừa mặc áo vào vừa vỗ vỗ vai anh, sau đó nhẹ giọng và liếc mắt ra hiệu: "Tốt nhất là ông cũng vào phòng xem thế nào đi."
Lúc này Văn Kha mới kịp phản ứng lại, anh vội vàng gật đầu rồi quay người đi vào phòng dành cho khách.
Hàn Giang Khuyết ngồi bên giường cúi thấp đầu, nghe thấy tiếng bước chân hắn mới ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói: "Tiểu Kha..."
Alpha nhìn anh bằng đôi mắt thất hồn lạc phách, nom hắn như một chú sói con uể oải cụp lỗ tai.
Vừa thấy ánh mắt của Hàn Giang Khuyết, trái tim Văn Kha như bị bóp chặt. Anh vừa bước qua đã bị Alpha ôm chặt lấy eo rồi tựa đầu trên phần bụng nhô lên của anh.
Văn Kha vuốt ve sau tai Hàn Giang Khuyết hết lần này đến lần khác, thấp giọng an ủi: "Cãi nhau thôi mà, bạn bè có thân đến mấy cũng sẽ cãi nhau. Em đừng khó chịu quá, ngoan nhé."
"Văn Kha..."
Hàn Giang Khuyết nói: "Tại sao lúc nào cũng thế?"
Hắn nhắm mắt lại.
Giọng nói của Phó Tiểu Vũ lần nữa vang lên trong đầu hắn.
"Cậu chỉnh Trác Viễn cũng được đi, cho Đông Lâm ăn thiệt thòi cũng không thành vấn đề, nhưng giờ cậu đang làm gì thế? Ngay cả hậu đài của nhà họ Trác cậu cũng muốn lật đổ? Cậu có biết ông bác cả nhà họ Trác kia không dễ chọc không hả? Hiện giờ có bao nhiêu người đang điều tra tôi, điều tra IM, vụ án Tây Hà do ai ra tay sẽ giấu không nổi ngay lập tức. Thành phố B không phải là địa bàn của Hàn gia nhà cậu, nếu bác Hàn biết cậu ra tay như vậy sẽ còn để cho cậu quản lý ư? Hàn Giang Khuyết, cậu nghe cho rõ đây, tôi mặc kệ Văn Kha đã từng chịu khổ thế nào, đó đều đã là quá khứ. Nhưng IM là kết quả cố gắng của tôi và cậu, đây mới là thứ tôi quan tâm!"
Cũng chính lúc đó, hắn phát ra tiếng gầm nhẹ kìm nén kia.
Phó Tiểu Vũ nói, y mặc kệ Văn Kha đã từng chịu khổ thế nào.
Giống như, giống như những chuyện ấy chỉ là một cơn gió thoảng qua, thổi Văn Kha hắt hơi một cái.
Y nhìn những nỗi đau Văn Kha phải chịu một cách hời hợt đến thế.
Phó Tiểu Vũ là bạn thân nhất của hắn, là người hắn tin tưởng nhất trong mười năm qua, nhưng hóa ra Phó Tiểu Vũ lại không hỏi hắn.
"Tôi cảnh cáo cậu – Nếu cậu còn mất khống chế như vậy, tôi sẽ không còn thay cậu giấu những chuyện này với người nhà cậu nữa đâu."
Đây là câu cuối cùng Phó Tiểu Vũ ném cho hắn.
Hàn Giang Khuyết nhắm mắt lại nói: "Chỉ cần em không nghe theo ý họ, họ sẽ uy hiếp em, nói muốn rời khỏi em. Cho dù là bạn thân nhất hay người em quan tâm nhất đều muốn đối xử với em như vậy. Lúc nào cũng thế.... Lúc nào cũng như vậy."
"Phó Tiểu Vũ... Cậu ấy, cậu ấy nói thế ư? Cậu ấy uy hiếp em điều gì thế?"
Trong lòng Văn Kha bỗng nhiên rất không vui, anh ôm Alpha của mình càng chặt hơn.
Vốn dĩ anh thực sự lo lắng cho Phó Tiểu Vũ, dù sao y cũng là một Omega kiêu ngạo, phải chịu ấm ức lớn đến mức nào mới có thể lộ ra vẻ mặt yếu ớt như thế. Nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ của Hàn Giang Khuyết, anh giống như ông bố nhìn thấy con mình bị bạn nhỏ cùng lớp bắt nạt trong trường mẫu giáo. Biết rõ chưa chắc đã là lỗi của Phó Tiểu Vũ, nhưng trong nháy mắt đó anh không để ý nhiều đến thế.
Văn Kha như một phụ huynh mất lý trí, đến chân tướng còn chưa hỏi đã len lén giận Phó Tiểu Vũ.
"Không sao đâu..." Văn Kha cúi người hôn trán Hàn Giang Khuyết: "Không sao, có anh ở đây rồi."
Hàn Giang Khuyết ôm bụng Văn Kha không nói lời nào.
Chỗ đó đã nhô lên, lại rất mềm mại. Hắn biết bên trong là cục cưng của mình.
Ba sinh mệnh mà hắn đang ôm đây, là hết thảy của hắn.
Nhưng trong nháy mắt đó, hắn cảm thấy thực sự cô độc.
Hàn Giang Khuyết bẩm sinh thích những người mạnh mẽ, nên mới có thể liếc mắt một cái là tìm được Omega mạnh mẽ nhất, thông minh nhất trong đám người.
Văn Kha là kiểu đó, mà Phó Tiểu Vũ cũng vậy.
Nhưng có lẽ kẻ mạnh thực tế như thế đấy, một khi lợi ích bị đe dọa, họ sẽ túm cổ hắn ép hắn phải lựa chọn. Nếu hắn nói "Không", thì sẽ phải luôn chịu vận mệnh đồng dạng –
Vậy thì cút đi.
Không có ai từng quan tâm hắn muốn gì.
Mười năm trước, hắn vì Văn Kha mà đi tìm người cha Alpha ruột của mình.
Khi ấy hắn chưa ý thức được, hóa ra chỉ một lựa chọn thế thôi đã mang ý nghĩa khi lần nữa về nhà, thứ nghênh đón hắn chính là một câu nói lạnh lùng của người cha Omega –