*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hàn Giang Khuyết dù đối mặt với khiêu khích của Trác Viễn đều có thể gắng gượng đè nén cảm xúc, thế mà khi thấy Alpha này, hắn lập tức lộ vẻ luống cuống.
Trong chưa đến hai giây ngắn ngủi, sắc mặt Hàn Giang Khuyết biến đổi nhiều lần. Hiển nhiên hắn đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn thấp giọng nói: "Anh ba, sao anh lại đến đây?"
"Cha cũng đến rồi."
Nghe được câu nói này, người Hàn Giang Khuyết bỗng nhiên run lên một cái.
Alpha được gọi là anh ba chỉ thản nhiên nhìn Hàn Giang Khuyết, cuối cùng ngắn gọn để lại một câu: "Dẫn Omega của cậu cùng xuống luôn."
Phòng riêng lại lâm vào bầu không khí yên lặng đầy bối rối và mờ mịt, nhưng đúng lúc này, giọng nói chói tai của Vương Gia Giai phá vỡ im lặng: "Ối... Mọi người nhìn dưới lầu kìa."
Cô vừa nói xong đương nhiên mọi người đều tò mò đến bên cửa sổ, ngay cả Trác Viễn cũng làm như không có chuyện gì mà đến gần nhìn xuống dưới lầu.
Vừa nhìn một cái, sắc mặt của mọi người lập tức đặc sắc hẳn.
Chỉ thấy dưới bãi đỗ xe của nhà hàng Trân Bảo bỗng nhiên có thêm ba chiếc xe. Đỗ đầu là hai chiếc Audi màu đen nom rất khiêm tốn trong đêm, đằng sau lại có một chiếc Bentley Mulsanne Speed* vô cùng chói mắt.
*Bentley Mulsanne Speed đang là mẫu sedan hạng sang nhanh và mạnh nhất thế giới, là phiên bản thiên về tốc độ, giá hiện giờ tầm hơn 3 triệu USD.
"Hàn Giang Khuyết." Tôn Tân quay đầu lại đột nhiên hỏi một câu: "Đây đều là xe của nhà cậu à?"
Phản ứng này của y ít nhiều xuất phát từ kinh ngạc vô thức muốn đùa vui, nhưng vừa thốt ra khỏi miệng, tất cả mọi người bỗng không hẹn mà cùng chuyển tầm mắt dò xét lên Hàn Giang Khuyết và Trác Viễn.
Hiển nhiên, mọi người đều nhận ra có gì đó là lạ...
Gia đình như vậy cần gì bị Omega bao nuôi chứ? Quá sức khó hiểu.
Vào giây phút ấy, có lẽ những người khác còn cần chút thời gian để tiêu hóa và phản ứng, nhưng gần như ngay lập tức Văn Kha đã phát hiện ra mấu chốt của vấn đề –
Có lẽ đây mới chính là thứ Hàn Giang Khuyết thực sự giấu anh.
Anh quay đầu lại kinh ngạc nhìn Hàn Giang Khuyết chằm chằm.
Hàn Giang Khuyết cũng đang nhìn anh. Đôi mắt vốn đen láy của Alpha giờ đang hiện lên vẻ lo lắng và hoảng sợ chưa từng có, hiển nhiên so với sỉ nhục hồi nãy của Trác Viễn, hiện giờ hắn mới thật sự sợ hãi.
Có điều lúc những bạn học khác đang nhìn xe, Hứa Gia Nhạc và Trác Viễn lại đồng thời tập trung ánh mắt lên biển số xe. Ba chiếc xe kia rõ ràng đều dùng biển số của tỉnh ngoài, mà Bentley là một dãy số 6 liền nhau, còn hai chiếc Audi là một dãy 6 thêm 8, chiếc còn lại là dãy 6 thêm 9.
"Trác Viễn, chuyện vừa rồi cậu nói có phải hiểu lầm không." Phạm Vũ cũng không nhịn được mở miệng nói: "Thấy thế nào cũng không hợp lý cho lắm. Nhà Hàn Giang Khuyết có điều kiện như vậy, không đến mức như cậu nói mới đúng chứ?"
Sắc mặt của Trác Viễn lập tức sầm xuống. Với gia thế của mình, gã không đến nỗi giật mình vì một chiếc Bentley, nhưng biển số đăng ký xe kia khiến gã lập tức cảm thấy vô cùng bất an.
Ban đầu gã còn nghĩ mình đã hiểu rõ cục diện, nhưng bỗng nhiên lại lâm vào hỗn loạn, mà cái hỗn loạn này... Khiến gã cảm nhận được hơi thở nguy hiểm nào đó.
"Thế tôi cũng chẳng biết." Trác Viễn ép mình tỉnh táo lại, gã ra vẻ thoải mái nhún nhún vai, nhưng thực tế lại nhìn Hàn Giang Khuyết chằm chằm: "Hết thảy những gì tôi nói đều là thứ tôi thực sự điều tra được."
"Mày điều tra được gì hả?"
Hàn Giang Khuyết – vốn vẫn luôn bị động tiếp nhận sỉ nhục của Trác Viễn bỗng lên tiếng. Hắn lạnh lùng chậm rãi đứng dậy: "Hoặc là nói thế này – Trác Viễn, mày cho rằng mình đã điều tra được cái gì?"
Alpha cao đến 1m92, vừa đứng dậy lập tức nhìn xuống Trác Viễn để nói chuyện, trong đôi mắt đen lấp lóe ánh sáng lạnh.
Hắn vẫn luôn nhẫn nhịn, dù Trác Viễn đã thốt lên những câu ghê tởm đến mức đó, hắn vẫn luôn dùng toàn bộ ý chí để im lặng tiếp nhận hết thảy.
Nhưng bởi vì biến số đột nhiên xuất hiện vừa nãy, rốt cuộc đã khiến nhẫn nhịn của hắn trở thành thứ có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Pheromone mùi rượu Whisky trên người Hàn Giang Khuyết đột nhiên bùng lên vô cùng áp bách. Giờ phút này, không chỉ có Trác Viễn mà ngay cả những Alpha khác đang có mặt ở đây đều cảm thấy quá đỗi khó chịu. Một Alpha cấp S sẽ không dễ ép bức những người khác, bởi vì dù là A hay B hay cả O có pheromone đỉnh cấp đều quá mức mạnh mẽ, tùy tiện tỏa ra đều không hợp với quy tắc xã giao.
Trác Viễn cảm thấy ngực mình bỗng nghẹn lại một chút, trong lòng gã bất giác muốn rút lui, nhưng trước mặt bao người, cuối cùng gã vẫn nghiến chặt răng lộn xộn nói: "Không phải tao đã nói rất rõ ư? Maxloft, ba chiếc xe sang, tài sản vốn thuộc về công ty Phó Tiểu Vũ, cuối cùng lại đứng tên mày, do mày sử dụng! Còn cả câu lạc bộ LM... Mày thân là cố vấn của LM, nhưng gần như không đi làm, bởi vì mày chỉ phục vụ một mình Phó Tiểu Vũ."
"Maxloft, khu nhà ở hành chính cao cấp tại khu Bắc, là do IM khai thác năm năm trước; câu lạc bộ LM là chốn giải trí mới phất do ba năm trước Phó Tiểu Vũ đăng ký thành lập, nhưng thực ra bên đầu tư lớn nhất cũng là tập đoàn IM. Những điều này mày cũng tra được đúng không?" Hàn Giang Khuyết hỏi.
"Đương nhiên." Trác Viễn hừ một tiếng: "Nên tao mới nói Phó Tiểu Vũ lạm quyền làm việc riêng, cho mày..."
"Vậy xem ra mày hiểu tập đoàn IM không ít nhỉ?" Hàn Giang Khuyết chậm rãi nói: "Câu lạc bộ LM của IM, Maxloft là của IM. Trác Viễn, mày điều tra được đúng không? Nên hẳn mày cũng biết, cao ốc Twin Stars trong khu Bắc cũng là của IM, sàn thi đấu quyền anh khu Bắc, câu lạc bộ xì gà, và cả khách sạn tự phục vụ đều do IM đầu tư. Trên thực tế, chỉ cần mày đi vào khu Bắc, nghĩa là mày đã tiến vào khu vực thương mại do tập đoàn IM khai thác. Mày cảm thấy tập đoàn lớn như vậy thật sự thuộc về Phó Tiểu Vũ sao?"
Tay Trác Viễn chợt run lên một cái, lúc gã còn chưa kịp phản ứng lại thì cơ thể đã thấy hoảng sợ. Gã thì thào: "Nhưng tao đã điều tra rồi... Phó Tiểu Vũ đúng là đại cổ đông, cậu ta, cậu ta..."
Hàn Giang Khuyết bỗng lạnh lùng cười: "Trác Viễn, mày không đến mức ngay cả thỏa thuận thay mặt nắm giữ cổ phần cũng chưa nghe thấy đâu nhỉ?"
Lúc này khi nói chuyện thậm chí hắn đã không đối mặt với Trác Viễn. Nhưng dường như Trác Viễn vừa chịu một đòn nghiêm trọng, bất giác lùi về sau mấy bước.
"Trác Viễn, tao không phục vụ Phó Tiểu Vũ, tao cũng không phải là cố vấn của LM."
Cả căn phòng lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng bước chân đi tới móc treo áo của Hàn Giang Khuyết là vô cùng rõ ràng. Hắn vừa lấy áo khoác của mình và Văn Kha từ trên cao xuống vừa hững hờ nói tiếp: "Phó Tiểu Vũ là quản lý chuyên nghiệp của tao."
Chỉ nghe "Xoảng" một tiếng, ly rượu trong tay Trác Viễn rơi vỡ trên sàn nhà. Gã nhìn chằm chặp Hàn Giang Khuyết, thở hổn hển bảo: "Mày nói gì cơ?"
Mọi người đều dùng ánh mắt vô cùng kinh ngạc và phức tạp nhìn về phía Trác Viễn. Gã cảm thấy da mặt mình đang nóng rẫy đến mức sắp bốc cháy, nhưng lòng bàn tay lại lạnh lẽo khôn cùng.
Sợ hãi và sỉ nhục lớn nhất thông thường sẽ không đột nhiên ập tới. Mà trong nháy mắt đó, từ sâu trong đầu gã bỗng xuất hiện tất cả các manh mối... Bentley ở dưới lầu, Phó Tiểu Vũ quá trẻ tuổi, tập đoàn IM bí ẩn, và cả một loạt đòn tấn công nhằm vào nhà họ Trác có liên quan đến tập đoàn IM.
Những manh mối nhỏ vụn kia ào ào dâng lên như thủy triều, cuối cùng gã cũng bừng tỉnh. Hóa ra đây mới là đáp án, đây chính là đáp án.
"Trác Viễn," Hàn Giang Khuyết gằn từng chữ một: "Tập đoàn IM, vốn thuộc về nhà tao."
Trác Viễn chỉ cảm thấy trong đầu mình vang lên một tiếng "Đoàng", tất cả những chuyện kế tiếp hình như trở nên mờ ảo.
Gã chỉ lờ mờ cảm thấy Hàn Giang Khuyết và Văn Kha cùng rời khỏi căn phòng, nhưng dường như tay chân gã trở nên bất lực, chỉ có thể hốt hoảng đỡ lấy bàn mới gắng gượng đứng vững,
Gã cảm thấy trời đất quay cuồng, cuối cùng trong phòng cũng truyền đến tiếng bàn tán xôn xao của những người khác. Trác Viễn nghĩ bọn họ đang cười nhạo mình, nhớ đến màn trình diễn mười phút trước ở đây của mình, thậm chí gã cảm thấy có hơi muốn ói.
Gã có thể chấp nhận vẻ bề ngoài không gì địch nổi của Hàn Giang Khuyết, thậm chí khi nghĩ Phó Tiểu Vũ đang bao dưỡng Hàn Giang Khuyết, vẻ tuấn mỹ của Hàn Giang Khuyết còn khiến gã cảm thấy nực cười.
Thậm chí gã cũng có thể tha thứ cho việc Văn Kha mang thai đứa con của Alpha khác, bởi vì dù sao đó cũng là Alpha cấp S. Gã có thể chấp nhận sự thật là năng lực sinh sản của Hàn Giang Khuyết mạnh hơn mình.
Nhưng Hàn Giang Khuyết là một kẻ nghèo rớt mùng tơi.
Nếu một Alpha không có tiền, những ưu điểm khác đều thành không quan trọng.
Gia thế giàu có là nguồn gốc tự tin khi gã đối mặt với Hàn Giang Khuyết. Thế mà hôm nay, phòng tuyến tâm lý mạnh mẽ ấy đã hoàn toàn bị phá hủy.
Gã nghĩ đến những tòa nhà cao tầng hiện đại ở khu Bắc thành phố, đến bất động sản thương nghiệp tiên phong, nghĩ đến việc tập đoàn IM đã từng được bầu chọn là tập đoàn tiên tiến của thành phố B, nghĩ đến chiếc Bentley biển bốn số 6 dưới lầu kia, hết thảy mọi thứ đều khiến gã muốn nôn.
"Trác Viễn, Trác Viễn.... Cậu vẫn ổn chứ?"
Giọng của Phạm Vũ như truyền đến từ một chốn rất xa xôi. Trác Viễn run run, nhưng khi thấy vẻ mặt hết sức khó xử của Phạm Vũ và quay lại nhìn những người khác, gã có cảm giác dường như trên mặt ai nấy đều đang nín cười.
"Cậu lau mặt đi." Phạm Vũ đưa một chiếc khăn ướt tới: "Đều là mồ hôi."
"Mẹ nó, không sao."
Trác Viễn bỗng đẩy phắt tay Phạm Vũ sang, kế đó nện mạnh một cú lên mặt bàn. Trong nháy mắt đó, cặp mắt gã vằn đỏ dữ dội.
Hàn Giang Khuyết...
Mày chơi tao đúng không.
Thậm chí khi nghĩ đến Văn Kha, nghĩ đến Omega đang mang thai cho Hàn Giang Khuyết, hận ý cũng trào lên cổ họng gã.
Văn Kha có thể ở bên một Alpha thua kém gã, ít nhất gã còn thương yêu, còn muốn bù đắp cho anh.
Nhưng lúc Văn Kha ở bên một Alpha hóa ra mạnh hơn gã trong mọi phương diện, cuối cùng trong lòng Trác Viễn chỉ còn lại nỗi hận thù khắc cốt.
.....
Khi Hàn Giang Khuyết và Văn Kha cùng xuống lầu, hắn không kìm được mà dè dặt muốn nắm tay Omega. Nhưng Văn Kha chỉ nhận chiếc áo khoác trong tay hắn rồi mặc vào chứ không nắm tay. Anh im lặng vịn lan can, chậm rãi đỡ chiếc bụng bầu bước xuống cầu thang.
Vừa rồi khi Hàn Giang Khuyết đối mặt với Trác Viễn, từ đầu đến cuối anh không nói lấy một câu.
Hàn Giang Khuyết đuổi theo muốn nói chuyện với Văn Kha, nhưng dường như anh không nhìn thấy hắn, chỉ bước nhanh đến cạnh ba chiếc xe đang dừng ở bãi đỗ.
Đương nhiên thời điểm này không phải là thời cơ tốt để nói riêng. Một vệ sĩ cao to kéo cửa sau xe Bentley ra cho Hàn Giang Khuyết.
"Cha."
Khi Hàn Giang Khuyết vừa cúi người xuống muốn đi vào, bên trong chợt truyền đến một giọng nói trầm thấp.
"Anh đi ra ngoài." Cha Hàn Giang Khuyết rất lãnh đạm nói: "Bảo Omega của anh tiến vào đây, tôi muốn nói chuyện với cậu ta một lúc."
Văn Kha hít một hơi thật sâu. Sắc mặt anh tái nhợt, nhưng vẫn im lặng đỡ bụng ngồi vào xe Bentley.
_________________
Người post: Yến Nhi