Ngọn đuốc lại được đưa đến gần.
Ta đang bị Cố Cần Ngạn khống chế trong lòng ngực, bỗng chốc, ta dựng tai lên nghe.
“Cố Cần Ngạn, đó là tiếng gì?”
“Tiếng gì?”
Lúc này, dù hai má hắn ửng đỏ, đã mang vẻ mặt quyết tử, nhưng suy cho cùng, trong lòng hắn vẫn còn sót lại khao khát sống.
Chần chừ một hồi, hắn trói hai tay ta lại, kéo lê ta ra khỏi miếu.
Bốn bề chỉ thấy núi xanh trùng điệp, đồi núi cao chót vót, nhìn xa ra, giữa biển mây mênh mông, sương giăng mờ ảo, tĩnh lặng như tờ.
Còn tiếng gì nữa đâu?
Thất vọng, tên sát thủ lại châm ngọn đuốc. Cố Cần Ngạn đang định đưa tay ra đón, thì từ một góc khuất bỗng bay đến một con dao găm, nhắm thẳng vào cổ tay hắn –
Chỉ một nhát, con dao găm đã đánh rơi ngọn đuốc xuống đất.
Người ẩn mình trong rừng cũng hiện thân trong nháy mắt.
Chính là Tiết Dung Du!
Hắn đấm Cố Cần Ngạn ngã xuống đất, lại ch-ém ngã hai tên sát thủ, quay lại quát lớn:
“Phu nhân, mau đi!”
Biết mình không giúp được gì, ta quay người bỏ chạy.
Nhờ vóc dáng nhỏ bé của mình, ta liền cúi người chui vào rừng, chuyên đi đường nhỏ, một đường lao dốc.
Chạy không biết bao lâu, chỉ biết tóc ta rối tung, áo quần rách nát, thậm chí còn mất một chiếc giày, bỗng từ đâu hai cánh tay vươn ra, ôm chặt lấy ta.
“Mẫu thân!”
Chính là Thành Nguyệt!
Thành Nguyệt ôm ta bay vút lên, đáp xuống đỉnh núi gần đó.
Chúng ta chạy xuống núi, vừa gặp hai ba tên truy binh, chỉ thấy nàng cầm hai thanh đao, múa như hổ múa rồng, nghênh mặt ch-ém ngã vài tên.
Dù dọc đường đầy gian nan hiểm trở, nhưng cũng may mắn vượt qua.
Đi thêm nữa, sẽ là một ngọn núi thấp hơn.
Hai ngọn núi được nối với nhau bằng một cây cầu dây thừng đơn sơ.
Thành Nguyệt bảo ta đi trước, lần này, ta nhất quyết không chịu bỏ lại nàng, thấy vậy, nàng đành phải đi trước.
Ta đang nôn nóng chờ ở tại chỗ.
Bỗng thấy ở đằng xa một bóng đen vút qua, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng gần –
Là Tiết Dung Du đuổi theo!
Thấy hắn còn có hai thuộc hạ đi theo sát phía sau.
Nơi này!
Tiết Dung Du nghe tiếng gọi của ta, lập tức dẫn theo thuộc hạ đến đây.
Thời gian cấp bách, ta liền đi qua cầu dây trước, hội ngộ với Thành Nguyệt, nào ngờ chỉ trong chớp mắt, sau lưng lại xuất hiện hơn mười tên lính truy đuổi.
Nhìn lướt qua đám binh sĩ vây kín, Tiết Dung Du trong lúc giao chiến, ném cho ta một ánh mắt chia tay.
"Phu nhân, ta làm vậy không phải vì ngài."
"Ngươi nói gì?"
Hắn vừa đánh vừa lùi, đến gần cầu dây, không vội vàng rời đi, ngược lại càng chiến đấu càng dũng mãnh.
Giọng nói đứt quãng, bị gió núi thổi bay gần như tan biến.
"Ta đến đây là vì mệnh lệnh của Thái hậu, và lời dặn dò của công chúa, ngài không cần bận tâm, cũng không cần vì vậy mà tự làm khổ mình."
Nói xong, liền thấy hắn cúi đầu, bắt đầu cắt đứt cây cầu dây đó.
Ta ở đầu kia, hoảng sợ đến mức vỡ mật gan.
"Tiết Dung Du!"
"Ngươi đang làm gì vậy!?"
"Không, phải đi cùng nhau!"
Phía sau, Thành Nguyệt cố gắng kéo ta lại: "Mẫu thân, mau đi!”
"Hắn đã chôn thuốc nổ trên núi!"
"Đi thôi!"
Bị nàng kéo mạnh, ta không thể kiểm soát được bản thân mà ngã ngửa ra sau.
Không biết đã lăn xuống bao xa, chỉ biết một tiếng nổ lớn vang lên, cả ngọn núi đối diện cùng với đỉnh núi, trong chớp mắt đã sụp đổ lật nhào.
Bụi mù mịt trời đất, ta và Thành Nguyệt ôm nhau, nhưng không thể nói được lời nào.
Cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy cách đó vài trượng.
Dòng suối vẫn chảy róc rách như cũ.