“Noãn Noãn, lần trước chị không nên dùng thái độ đó để nói chuyện với em, em tha thứ cho chị một lần có được không? Hôm nay chị hẹn em ra đây, một là để xin lỗi em, hai là cũng muốn kể cho em biết tình hình của chị.”
La Hiểu Yến nhấp một ngụm cà phê rồi nói, “Chị làm phục vụ ở Thiên Đường, em biết Thiên Đường hỗn loạn thế nào rồi đấy, ngoài việc có nhiều kiểu khách cần phải đối phó ra, giữa các phục vụ của Thiên Đường cũng có tranh2chấp, không có chống lưng vững chắc thì rất khó có thể đứng vững được. Phan Bình là giám đốc của Thiên Đường, từ lúc chị vào đó đến giờ, anh ấy rất quan tâm chăm sóc chị, sau này bọn chị cứ thuận theo tự nhiên đến bên nhau thôi. Anh ấy yêu chị, chị thích anh ấy, bọn chị là tình cảm xuất phát từ hai bên. Vì anh ấy đã có gia đình cho nên bọn chị vẫn lén lút qua lại với nhau, không dám để người khác biết. Nhưng đám người ở Thiên8Đường ai ai cũng tinh ranh, trong lòng ai cũng đều hiểu rõ, ở Thiên Đường không còn ai dám ức hiếp chị nữa cả.”
An Noãn không muốn quan tâm tới chuyện của cô ta nữa, nhưng vẫn không nhịn được hỏi một câu, “Thế sau này hai người định thế nào? Cứ tiếp tục như vậy à?” Sắc mặt La Hiểu Yến ảm đạm hơn vài phần, nhàn nhạt nói: “Chị chịu đủ những ngày tháng lén lút thế này rồi, nhất là buổi tối, chị muốn anh ấy ở bên chị nhiều hơn, nhưng chỉ cần6vợ anh ấy gọi tới là anh ấy buộc phải về nhà ngay.” “Nếu như ông ta đã yêu chị như thế, tại sao còn nghe lời vợ như vậy?” La Hiểu Yến cắn răng, tức giận đáp: “Vì vợ anh ấy có hậu thuẫn, là em gái của một quan chức Chính phủ, nếu làm lớn chuyện, chị với Phan Bình cũng không thể gánh nổi.” La Hiểu Yến bỗng nắm chặt lấy tay An Noãn, nói với giọng kích động không thôi, “Noãn Noãn, hôm nay chị tới tìm em thật ra còn vì một chuyện3nữa, chỉ mong em có thể nói giúp với ngài Mạc hộ chị, nếu ngài Mạc ra mặt, như vậy Phan Bình có ly hôn cũng không khó nữa.”
An Noãn chỉ cảm thấy cay đắng, cô rút tay ra, lạnh lùng đáp: “La Hiểu Yến, giờ với chị mà nói em đã trở thành một công cụ lợi dụng rồi à? Chị thay đổi rồi, thay đổi thành một người mà em cảm thấy không quen nữa rồi.”
“Noãn Noãn...” La Hiểu Yến khẽ gọi tên cô, “Thật sự là chị hết cách rồi mới phải đến nhờ em5giúp đỡ.” An Noãn cố điều hòa lại nhịp thở, bình tĩnh hỏi: “Chị muốn em giúp chị, vậy Phan Bình có biết chuyện này không?” “Tất nhiên là anh ấy không biết rồi, nếu anh ấy biết chắc chắn sẽ phản đối. Anh ấy có thể không cần ly hôn, ngồi đó hưởng phúc, nhưng chị thì chịu đủ rồi, chị không thể nào chung đụng đàn ông với một người đàn bà khác được, chị không làm được, ngày nào chị cũng sống trong dằn vặt, cứ thấy vợ anh ấy gọi điện tới là chị lại phát điên lên. Noãn Noãn, em nhất định phải giúp chị, nếu không chị thật sự sẽ điên mất!”
“Em thấy chị đã điên rồi đấy!” An Noãn hơi bực mình đứng dậy, “Biết đâu Phan Bình không muốn ly hôn với vợ thì sao, dựa vào đâu mà ông ta phải bỏ một hậu thuẫn vững chắc như thể để lấy một người không có gì như chị? Dù cho ông ta có yêu chị đến thế nào đi chăng nữa, đàn ông có dã tâm cũng sẽ không chọn chị đâu. La Hiểu Yến, chị tỉnh táo lại một chút đi!”. La Hiểu Yến vừa nghe thấy An Noãn nói vậy xong mặt lập tức sầm xuống, nhìn cô với vẻ cay độc.
“An Noãn, chị không ngờ em lại nói chuyện không nể mặt mũi gì như thế đấy, em quên rằng khi ấy lúc em ra tù không có nơi để về, là ai đã có lòng tốt chứa chấp em rồi hay sao hả? Giờ em bám được vào Mạc Trọng Huy, lên như diều gặp gió rồi liền quên sạch ân tình chị dành cho em luôn rồi, em có còn là người nữa không? Em nói chị gay gắt như thế, em nhìn lại mình xem em thì hơn gì, mới đầu thì sống chung với Thường Tử Phi, mẹ cậu ta không cho hai đứa ở bên nhau, thấy không có hi vọng đặt chân được vào nhà họ Thường, em lại sống cùng với Mạc Trọng Huy. Em cho rằng Mạc Trọng Huy sẽ lấy em chắc? Em nằm đó mà mơ đi, chị đã nghe nói rồi, ngưỡng cửa nhà Mạc Trọng Huy cao ngất ngưởng, ngay đến Hà Tư Kỳ còn không vào nồi, một đứa từng tù tội như em thì càng đừng có trông mong đến việc có thể bước vào được.”
An Noãn phát hiện, đối diện với người từng là bạn bè tốt nhất của mình này, cô bỗng không thể nói được gì cả. Họ đã là người của hai thế giới, khoảng cách giữa hai người giờ không thể kéo về như trước kia được nữa rồi.
An Noãn hít sâu một hơi, cô đứng dậy, lạnh nhạt nói, “Cảm ơn chị từ trước đến giờ vẫn luôn chăm sóc em, tình cảm ấy em sẽ luôn đặt trong lòng, sau này chúng ta cũng không cần phải gặp lại nhau nữa, ai cũng có con đường riêng phải đi, em chúc chị hạnh phúc.”
An Noãn xoay người rời đi, La Hiểu Yến thấy vậy bỗng hét về phía cô, “Noãn Noãn, có phải em định mặc kệ chị luôn không?”
“Em không quản chị nữa, cũng không có tư cách để quản chị.”
Đánh giọng nói xong câu này, cô đi thẳng ra ngoài.
An Noãn thấy không thể thở nổi, mãi cho đến khi ra khỏi quán cà phê rồi, hô hấp của cô mới xuôi hơn được một chút.
Đột nhiên cô muốn tới bệnh viện thăm Thường Tử Phi, dù cho chỉ cần nhìn thấy anh một cái thôi cũng được.
Cô bắt xe đến bệnh viện, lúc đi vào không khỏi thấy căng thẳng, xe ô tô kêu “tít tít” hai tiếng đằng sau lưng cô, An Noãn quay lại, xe của Thẩm Cẩm Phong đã dừng lại trước mặt.
“Cô An, cô tới thăm Thường Tử Phi à?”
An Noãn khẽ gật đầu, hỏi: “Thường Tử Phi hồi phục thể nào rồi?”
“Cũng gần hồi phục hẳn rồi, hôm qua cậu ta kiên trì đòi xuất viện.”
“Đã xuất viện rồi à?” An Noãn ngẩn ra lặp lại lời nói của anh ta.
“Chúng tôi có khuyên cậu ta ở lại điều dưỡng thêm một thời gian nữa, nhưng cậu ta không chịu, cứ khăng khăng đòi xuất viện, người nhà cậu ta cũng không khuyên nổi, hôm qua xuất viện rồi. Nếu như cô gặp cậu ta thì nhất định phải khuyên nhủ cậu ta vài câu nhé, bảo cậu ta phải thường xuyên tới khám định kì xem thế nào.”
Ra khỏi bệnh viện, An Noãn thật sự không biết nên đi đâu về đâu nữa. Không có người thân, không có bạn bè, thế gian này chỉ còn lại một mình cô cô độc lẻ loi.
Trương Húc nhận được tin cũng lập tức báo lại ngay cho Mạc Trọng Huy, “Cô An gặp La Hiểu Yến trong quán cà phê, hình như hai người họ nói chuyện không được vui vẻ lắm, sau đó còn cãi nhau một trận nữa.” Mạc Trọng Huy hơi nhướng mày, trầm giọng hỏi: “La Hiểu Yến vẫn chưa chia tay với Phan Bình à?” “Chưa, có vẻ như giám đốc Phan cũng có lòng với La Hiểu Yến.” Mạc Trọng Huy trào phúng cười nói, “Có người đàn bà nào mà ông ta không có lòng.” “Ngài Mạc nói cũng phải, người của Thiên Đường có rất nhiều cô đều là người phụ nữ của giám đốc Phan, đúng là hời cho ông ta quá rồi.” Mạc Trọng Huy lạnh lùng quét mắt qua, châm biếm nói, “Sao thế? Cậu ngưỡng mộ ông ta à? Hay để đổi vị trí giám đốc cho cậu ngồi nhé?” “Không không không.” Trương Húc xua tay lia lịa, “Tôi là người đã có gia đình rồi mà.”
“Nhà có mẹ già thì gọi là người có gia đình?” Mạc Trọng Huy bị chọc cười, “Trợ lý Trương, cậu không còn nhỏ tuổi nữa rồi, cũng nên cân nhắc đến chuyện cưới xin của mình đi chứ, gặp được cô gái nào tốt thì cứ tranh thủ nắm chắc, chắc mẹ cậu cũng sốt ruột rồi đấy nhỉ?”
“Mẹ tôi không sốt ruột, mẹ chưa bao giờ gây áp lực cho tôi vì chuyện này cả.” Mạc Trọng Huy thở dài, hờ hững hỏi: “Giờ An Noãn đang ở đâu?” Trương Húc run run trả lời: “Sau khi ra khỏi tiệm cà phê, cô An đã đến bệnh viện rồi ạ.” Lúc Mạc Trọng Huy nghe thấy hai chữ “bệnh viện”, hai hàng lông mày bất giác nhíu chặt lại. Trương Húc lại run rẩy nói tiếp: “Nhưng Thường Tử Phi đã xuất viện từ hôm qua rồi, cô An không gặp được anh ta.”
“Có gặp hay không thì Thường Tử Phi vẫn ở trong lòng cô ấy.”
Trương Húc không khỏi phải cất tiếng an ủi, “Ngài Mạc, tình cảm của cô An dành cho Thường Tử Phi có lẽ chỉ là sự cảm kích và áy náy mà thôi, dù sao thì Thường Tử Phi cũng đã cứu cô ấy một mạng, cô An lại không thể báo đáp gì được cho nên vẫn cứ đau đáu về bệnh tình của anh ta. Giờ Thường Tử Phi xuất viện rồi, chắc chắn mẹ anh ta sẽ ép anh ta nhanh chóng kết hôn với cô Giang.”