“Lần trước ở hôn lễ của Thường Tử Phi, vốn dĩ chị có rất nhiều chuyện muốn nói với em, nhưng
mà ngài Mạc cũng ở đó nên những điều muốn nói đều không nói được, chỉ biết bây giờ chắc chắn là em đang rất giận chị chuyện chị vẫn luôn giấu em quan hệ giữa chị và Lương Trạch
Minh.”
Nói đến Lương Trạch Minh, An Noãn không thể nào che giấu được sự phẫn nộ2trong đôi mắt cô. “Mối thù giữa em và Lương Trạch Minh từ trước đến giờ chị đều biết, chị đã đi theo ông ta nhiều năm rồi. Nói thật lòng, trước đây chị đối xử với em tốt như vậy, một phần cũng là vì chị muốn giúp ông ấy chuộc tội, những gì mà ông ấy nợ em thực sự là quá nhiều.”
“Chị Phù Thu, chuyện đã qua rồi chị đừng nhắc lại8nữa.”
Phù Thu lắc đầu, vô cùng nghiêm túc nói, “Bây giờ em ở cạnh ngài Mạc, ngài Mạc lại rất thương em, chị biết sớm muộn gì Lương Trạch Minh cũng có ngày gặp quả báo. Em còn nhớ những lời lúc đầu chị đã nói với em không, chị mong ngày nào đó khi chỉ cần đến em, em có thể giúp đỡ chị. Hôm nay, chị Phù Thu có một yêu cầu quá6đáng, chị mong em có thể bỏ qua cho Lương Trạch Minh một lần được không?”
An Noãn hít sâu một hơi, giọng điệu xa cách tự giễu nói, “Em có năng lực gì mà có thể chống lại Lương Trạch Minh chứ? Mạc Trọng Huy với ông ta cùng chung một thuyền, sao anh ta có thể vì em mà chĩa mũi nhọn vào ông ta được, trong lòng Mạc Trọng Huy em không quan3trọng đến vậy đâu. Chị Phù Thu, chị nghĩ nhiều rồi.” Trong đôi mắt Phù Thu có nét bị thương không nói nên lời, “Noãn Noãn, nỗi đau trong lòng em chị biết cả, chị cũng biết là chị ích kỷ, nhưng mà chị đã theo Lương Trạch Minh nhiều năm như vậy, chị có tình cảm với ông ấy. Chị thật sự không muốn có ngày chúng ta trở thành kẻ thù. Nếu bắt5buộc phải một mạng đền một mạng, chị tình nguyện lấy mạng của chị ra để đền thay cho ông ấy. Chị biết như vậy là rất ngốc, nhưng mà tình yêu là vậy đấy, chị căn bản không thể nào kiềm chế được.”
“Chị Phù Thu, em không giỏi giang như chị nghĩ đâu, Mạc Trọng Huy cũng không yêu em nhiều như chị tưởng. Đối với anh ta mà nói phụ nữ chỉ là một món đồ chơi, một ngày nào đó Mạc Trọng Huy chơi chán em rồi thì cũng vứt bỏ em thôi. Chị hoàn toàn không nhất thiết phải lo lắng cho Bí thư Lương như vậy đâu. Xin lỗi, em còn có việc, em đi trước, ngày khác em lại mời chị đến quán của em uống cà phê.”
An Noãn như thể muốn chạy trốn.
Phù Thu một lòng yêu thương bảo vệ Lương Trạch Minh như vậy, giữa bọn họ còn có mối quan hệ như thế thì cô và Phù Thu không còn cách nào có thể trở lại làm bạn bè nữa rồi. Nhưng mà vào lúc cô khó khăn nhất Phù Thu đã giúp đỡ cô, phần ân nghĩa này cô sẽ luôn ghi nhớ.
An Noãn mua một chiếc điện thoại mới trong cửa hàng, lắp sim vào gọi điện cho Thẩm Cầm Phong.
Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, giọng điệu nghiêm túc nói, “Đúng lúc tôi đang muốn gọi điện cho cô, cái tên Thường Tử Phi chết tiệt thật không biết coi trọng bản thân gì cả. Lúc cậu ta xuất viện tôi đã từng khuyên cậu ta, phải ưu tiên nằm trên giường tĩnh dưỡng, không ngờ cậu ta lại lao vào làm việc suốt ngày suốt đêm, bây giờ xương cổ bị tổn thương nghiêm trọng, mẹ nó chứ đến mức thế rồi, bảo cậu ta nhập viện cậu ta còn không chịu, tôi thật chưa từng thấy bệnh nhân nào lại ngang ngược như vậy. Sớm muộn gì cơ thể của cậu ta cũng sẽ bị cậu ta hành cho hỏng hẳn luôn cho xem.”
“Anh ấy đang ở đâu, anh bảo anh ấy nghe máy đi.”
“Người ta đã đi rồi, mấy người bác sĩ chúng tôi đều không khuyên được cậu ta. Mặc dù tôi biết tôi mà nói với có những chuyện này, ngài Mạc mà biết thì tôi sẽ gặp rắc rối to, nhưng là một bác sĩ có trách nhiệm, tôi vẫn phải nói với cô. Gọi điện thoại cho Thường Tử Phi đi, bất kể thế nào cũng phải khuyên được cậu ta nhập viện nghỉ ngơi điều dưỡng.”
Sau khi cúp điện thoại, An Noãn không thể nào bình tĩnh lại được. Nếu Thường Tử Phi gặp phải chuyện gì không may, cô sẽ tự trách mình, day dứt đến chết.
Nghĩ một hồi cô vẫn lui vào một góc gọi điện thoại cho anh. Tín hiệu kết nối, giọng nói trầm thấp từ đầu dây bên kia cất lên, “Em không cần khuyên anh, anh sẽ không nhập viện đâu, anh ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày là ổn rồi.”
“Thường Tử Phi, anh đang gây khó dễ cho ai vậy? Là gây khó dễ cho em sao?”
Bên kia yên lặng phút chốc, sau đó giọng nói hờn giận vang lên, “Cả đêm hôm qua anh không ngủ, chỉ để chờ tin nhắn của em. Hôm nay vừa mới sáng sớm anh đã đến bệnh viện đợi em, đợi ròng rã hai tiếng đồng hồ, đứng đến mức chân cũng muốn cứng luôn. An Noãn, em có còn quan tâm đến anh không? Có còn một chút nào không? Em không còn quan tâm đến anh nữa, bây giờ còn gọi điện cho anh làm gì?”
“Thường Tử Phi, anh là trẻ con đấy à? Còn cần người khác quản lý sao? Sức khỏe của mình, nếu như ngay cả
mình còn không biết quý trọng thì sẽ không có người nào thương tiếc cho anh đâu! Tại sao em lại phải nhắn tin cho anh, tại sao phải gặp anh, anh đừng quên, giữa chúng ta đã không còn bất cứ quan hệ gì nữa rồi, xin anh đừng gây thêm phiền phức cho em, cũng xin anh hãy tự giữ gìn lấy sức khỏe của bản thân, anh tự mình lo liệu đi.”
An Noãn tức giận tắt điện thoại, ngay sau đó liền hối hận. Cô nên thuyết phục anh nhập viện, sao có thể nổi giận với anh như vậy? Đôi khi cảm xúc dâng lên ngay cả bản thân mình cũng không kiềm chế được. Thường Tử Phi nhìn điện thoại bị ngắt máy, tiếng rống giận của An Noãn dường như vẫn còn quanh quẩn bên tai anh.
Hoa Vũ gõ cửa bước vào, nhìn thấy Thường Tử Phi còn đang ngày người.
“Anh Phi, hôm nay anh đến bệnh viện, bác sĩ nói sao?”
Thường Tử Phi bị Hoa Vũ kéo về trạng thái bình thường, anh cười nói, “Không có gì, mọi thứ trên cơ thể anh đều bình thường.” “Thật sao? Xương cổ của anh.”
“Không sao, chỉ cần nghỉ ngơi hợp lý là không sao cả.”
Hoa Vũ dừng lại một chút rồi nhàn nhạt nói, “Anh Phi, thật ra anh không nhất thiết phải liều mạng làm việc như vậy. Anh cũng đã cưới Giang Thiến Nhu rồi, tất cả của nhà họ Giang sớm muộn gì cũng sẽ là của anh, ông cụ Giang cũng sẽ không xử tệ với anh đâu.”
“Anh không cần sự trợ giúp của người khác.” Lúc Thường Tử Phi nói câu này, có cảm giác như anh đang nghiến răng nghiến lợi mà thốt ra.
Hoa Vũ không nhịn được nói, “Vậy mục đích anh cưới Giang Thiên Nhu là gì? Không phải anh vì sản nghiệp nhà họ Giang mà cưới cô ấy sao? Nếu không phải như vậy anh cần gì phải cưới cô ấy.” Thường Tử Phi cắn môi, cúi thấp đầu xuống. “Anh Phi, nghe em khuyên một câu đi, anh đừng có làm khó mình nữa. Anh và Giang Thiên Nhu đã đi đến bước này, nếu giờ anh còn muốn giữ cho mình trong sạch thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Cho dù anh không động vào cô ấy, nhưng chỉ có anh biết cô ấy biết, người ngoài có thể tin được không? Hơn nữa An Noãn cũng đã là người của Mạc Trọng Huy rồi, anh còn có thể cướp cô ấy về sao? Cho dù có thể đi chăng nữa thì cũng phải dựa vào thế lực của nhà họ Giang. Mạc Trọng Huy chỉ cần một ngón tay thôi là có thể di chết tập đoàn Phi Vũ nho nhỏ của chúng ta rồi.”
Thấy Thường Tử Phi bắt đầu dao động rồi, Hoa Vũ nói tiếp, “Giang Thiên Nhu đã từng đến tìm em rất nhiều lần, cô ấy rất quan tâm đến sức khỏe của anh, theo như em thấy, cô ấy cũng là một cô gái rất tốt, quan trọng là cô ấy rất yêu anh. Anh Phi, gặp được một cô gái xuất sắc như vậy, anh phải biết quý trọng.” Thường Tử Phi ẩn nhẹ mi tâm, cảm thấy buồn bực. Buổi tối hôm đó Thường Tử Phi trở về nhà, ngôi nhà của anh và Giang Thiên Nhu. Kể từ lần cãi nhau đó đến nay, anh vẫn luôn ở lại phòng làm việc. Giang Thiến Nhu quả thực đã đến tìm anh nhiều lần nhưng lần nào anh cũng cố tình tránh mặt cô ta. Vừa trở về nhà đã thấy Giang Thiến Nhu một mình ngồi ở phòng ăn ăn mì. Thấy Thường Tử Phi trở về, Giang Thiên Nhu gần như nhảy dựng khỏi ghế, kích động hỏi, “Sao anh lại về đây? Anh ăn tối chưa?”
Thường Tử Phi bước đến trước mặt cô ta, nhỏ giọng hỏi, “Ngày nào em cũng ăn cái này à?”
Giang Thiên Nhu ngốc nghếch cười nói, “Một mình em ở nhà thì ăn đại thứ gì đó là được rồi. Anh ăn chưa, nếu chưa em đi nấu cơm cho anh.”
Thường Tử Phi thật tình trả lời, “Chưa ăn.”
“Vậy anh đợi em, bây giờ em đi nấu cơm cho anh luôn.” Giang Thiến Nhu làm cho anh món cơm chiên trứng, trong tủ lạnh chỉ còn trứng, cô ta là con nhà giàu nên rất ít khi xuống bếp, hơn nữa vì xúc động quá nên rang cháy hết cả cơm.
“Xin lỗi, em thật là vô dụng, từ ngày mai trở đi em sẽ bắt đầu học nấu ăn, nhất định sẽ học thật chăm chỉ.”
Thường Tử Phi ăn hết bát cơm Giang Thiên Nhu rang khiến cô ta cảm động đến suýt rơi nước mắt.