Nằm chung một chiếc giường, Giang Thiến Nhu không dám cử động một chút nào, chỉ dám khẽ khàng
hỏi anh, “Sức khỏe anh dạo này thế nào rồi?” “Ừ, hôm nay có đến bệnh viện một chuyến, bác sĩ đề nghị anh nhập viện tĩnh dưỡng vài ngày.” Giang Thiên Nhu ngồi bật dậy, lo lắng hỏi, “Sao lại như vậy?2Anh thấy khó chịu ở đâu à?” “Đừng lo lắng, chỉ là xương cổ bị tổn thương nhẹ, nghỉ ngơi mấy ngày là không sao nữa rồi.”
“Vậy ngày mai anh nhập viện đi, em đi cùng với anh, anh nhất định phải nghe lời bác sĩ, trước hết các công việc qua một bên, hoặc cũng có thể giao lại cho8Hoa Vũ mà, được không?”
Thường Tử Phi nghiêm túc gật đầu.
Giang Thiên Nhu thấy anh nghe lời như vậy thì hơi bất ngờ, từ trước giờ Thường Tử Phi chưa từng dễ nói chuyện đến thế, hôm nay anh cứ như thể đã thay đổi toàn bộ tính cách vậy.
Đèn tắt, trong bóng tối, bàn tay của Thường Tử Phi bỗng6đưa về phía cô ta, cô ta thực sự không dám tin. “Tử Phi...”
“Xin lỗi, kết hôn đã lâu như vậy, để em chịu tủi thân rồi.”
Thường Tử Phi trầm giọng nói bên tai cô ta, anh quay người lại phủ người hôn lên môi cô ta.
Giang Thiên Nhu đặt tay lên vai anh, nhiệt tình đáp trả lại nụ hôn3của anh.
“Ông xã à, em đợi ngày này đã lâu lắm rồi, em yêu anh, rất yêu anh.” Thường Tử Phi nhắm mắt, có được cơ thể cô ta. Khi mọi thứ đã yên lặng trở lại, Thường Tử Phi xuống giường đi vào phòng tắm, đứng dưới vòi hoa sen lạnh lẽo, bên trong thân thể dơ bẩn là trái5tim đã bị vỡ nát của anh. Rốt cuộc vẫn phải đi đến bước này, vì mục đích cuối cùng mà không từ thủ đoạn. Đời này đã định anh có lỗi với Giang Thiến Nhu.
lại trong phòng tắm một lúc lâu, nghĩ Giang Thiên Nhu chắc hẳn đã ngủ say rồi, anh mới trở về phòng ngủ. “Ông xã, chúng ta sinh một đứa bé đi, ông nói rồi, chỉ cần em mang thai thôi, ông nội sẽ lập tức giao công ty lại cho anh. Ông nội tuổi tác cũng cao rồi, sức khỏe của ba em cũng không tốt, nhà họ Giang còn đang đợi anh kế thừa.”
Thường Tử Phi không nói lời nào, nhẹ nhàng ôm cô ta. “Đúng rồi, bác sĩ bảo anh nhập viện, vậy ngày mai em đi cùng anh nhập viện được không? sức khỏe là quan trọng nhất.” Thường Tử Phi nhỏ giọng đáp lại một tiếng.
“Em thật sự rất hạnh phúc, em thật sự cảm thấy vô cùng hạnh phúc, so với những tủi thân mà em chịu đựng những ngày qua thì chẳng là gì cả.”
Bây giờ với tâm trạng của Giang Thiến Nhu có thể lấy một câu để miêu tả đó là cô ta đã thấy được cầu vồng sau mưa. Đàn ông đều giống nhau cả thôi, cô ta vẫn luôn đánh cược, cược rằng Thường Tử Phi không thể vì An Noãn mà không động đến phụ nữ cả đời được. Bất cứ người nào cũng vậy, Thường Tử Phi cũng phải có lúc không nhịn được. Bây giờ cô ta đã hoàn toàn trở thành người phụ nữ của anh. Đừng nói đến An Noãn, bất kỳ ai cũng không phải là đối thủ của cô ta, bởi vì cô ta có thể lực nhà họ Giang chống lưng.
Ngày hôm sau, Thường Tử Phi đi cùng với Giang Thiên Nhu đến bệnh viện, Thẩm Cầm Phong nhìn thấy anh thì rất vui mừng, anh ta cười nói, “Chúc mừng cậu, cuối cùng cũng đã nghĩ thông rồi.”
Thẩm Cầm Phong quan sát cả một ngày rồi gọi điện cho An Noãn. “Thường Tử Phi chịu nhập viện rồi.”
An Noãn ở đầu dây bên kia rõ ràng không tin, “Thật sao, Thẩm Cầm Phong anh không lừa tôi chứ?” “Xin cô hãy tin tưởng phẩm chất nghề nghiệp của một bác sĩ như tôi, tôi có thể đem những chuyện thế này ra làm trò đùa sao? Thường Tử Phi thực sự đã nhập viện rồi, sáng sớm hôm nay cậu ta đến nhập viện, hơn nữa bà xã của cậu ta cũng theo cùng.”
Bên đầu dây kia An Noãn hơi ngẩn ra rồi mới nhớ ra bà xã của anh là Giang Thiến Nhu.
“An Noãn, cô không phải nghi ngờ, theo những gì tôi quan sát trong một ngày nay, tôi phát hiện thấy Thường Tử Phi và Giang Thiến Nhu đúng thật một đôi vợ chồng bình thường, cả hai người trông vô cùng đằm thắm, trên cổ của Thường Tử Phi vẫn còn lưu lại vết hôn mờ ám.”
Đầu bên kia An Noãn trở nên im lặng.
“An Noãn, tôi không chọc tức cô, không tin thì cô tự mình đến xem xem. Thực sự thì đàn ông mà, cũng bình thường thôi, Thường Tử Phi và Giang Thiên Nhu đã kết hôn rồi, làm sao có thể còn trong sạch được nữa. Cho nên mới nói, sau này chuyện của Thường Tử Phi cô không cần lo nữa, người ta đến bệnh viện cũng là vì bà xã. Cô khuyên không được, tôi cũng không, chuyện này chẳng phải là bà xã người ta vừa ra mặt, cậu ta đã lập tức đến nhập viện luôn đó sao.”
An Noãn vẫn giữ yên lặng không nói câu nào. “Được rồi, điều tôi muốn nói đã nói hết rồi, hơn nữa, cậu Mạc lại vừa mới tìm đến gây rắc rối cho tôi. An Noãn, đừng trách tôi không nhắc cô, đàn ông mà bắt đầu ghen tuông còn kinh khủng hơn cả phụ nữ. Đừng thấy cậu Mạc thường ngày bình tĩnh lạnh lùng, thật ra lòng dạ cậu ấy hẹp hòi hơn ai hết. Chủ nghĩa đàn ông
mà, chỉ cần cô nhìn người đàn ông khác lâu hơn một chút thôi, anh ta đều sẽ ghen. Cho nên vì cuộc sống hạnh phúc của mình, tốt nhất cô nên vạch rõ ranh giới với những người đàn ông khác, đặc biệt là Thường Tử Phi, tập đoàn Phi Vũ nhỏ bé, cậu Mạc nếu muốn thiêu trụi nó cũng không cần đến một ngày đầu, động ngón tay một chút là Thường Tử Phi chết thảm rồi.”
“cảm ơn lời nhắc nhở của anh, tôi biết nên làm thế nào.”
“An Noãn, cô là người phụ nữ thông minh, vì Thường Tử Phi, vì chính mình, sau này cô đừng quan tâm tới chuyện của Thường Tử Phi nữa. Cô vẫn luôn canh cánh trong lòng vụ tai nạn xe lần đó, thật ra chuyện đó thật sự không liên quan gì đến cô cả, hung thủ không phải là cô mà là Hà Tư Kỳ, cô không phải nhận hết trách nhiệm cho mình trong việc này.”
Cúp điện thoại xong, An Noãn ngồi trước gương trang điểm, hoàn toàn ngây người.
Qua lại với Thẩm Cầm Phong không nhiều, nhưng cô biết Thẩm Cầm Phong sẽ không lừa cô. Thường Tử Phi hạnh phúc rồi, cô cũng nên giải thoát thôi.
Thấm Cầm Phong nói đúng, vụ tai nạn xe không phải do cô gây ra, cô không phải sống mà lúc nào cũng tự trách mình. Cô không nợ gì Thường Tử Phi cả, không cần lúc nào cũng phải mặc cảm tội lỗi.
Mạc Trọng Huy tắm xong bước ra, thấy cô đang ngồi ngẩn người, tóc vẫn còn đang ướt. Hắn không nhịn được cau mày, bước về phía cô nhân tiện lấy chiếc khăn lông khô đi qua giúp cô lau tóc.
“Em nhớ ai mà cứ ngẩn ngơ suốt từ sáng tới tối thế?” An Noãn còn chưa kịp trả lời, hắn lại nói tiếp, “Không cần trả lời, chắc em cũng sẽ không cho anh một đáp án khiến anh hài lòng đâu.” An Noãn lè lưỡi, lườm hắn một cái qua gương. “Đúng rồi, anh có thứ này cho em.”
Mạc Trọng Huy chạy vào nhà tắm, lấy một cái hộp trong túi áo vest ra ném cho An Noãn.
An Noãn mở chiếc hộp ra, bên trong là một chiếc nhẫn, ánh sáng từ chiếc nhẫn kim cương có thể nói là chói đến mức làm mù mắt người. “Là trứng chim bồ câu trong truyền thuyết sao?” An Noãn nói như đùa, “Bao tiền thế?” Mạc Trọng Huy khó chịu hừ nói, “Trong mắt em chỉ có tiền thôi hả?” “Anh cho tôi biết bao nhiêu tiền, sau này lúc đi bán tôi còn biết mà ra giá tốt.” Mạc Trọng Huy liếc cô, nghiêm túc nói, “Em dám bán nó đi, anh lấy em đi chuộc.” “Tôi còn có thể đáng giá hơn cái trứng chim bồ câu này sao?” An Noãn vừa nói vừa đặt chiếc nhẫn vào trong ngăn kéo.
“Tại sao không đeo nó?” Mạc Trọng Huy có hơi tức giận.
An Noãn cười hì hì nói, “Tôi sợ đeo vào rồi sẽ bị người ta cắt đứt tay mất.”
Khóe miệng Mạc Trọng Huy co rút, cũng không ép cô đeo.
Thường Tử Phi và Giang Thiến Nhu vừa mới hòa hợp với nhau xong đã có người chạy đến tìm An Noãn khoe khoang. Đôi khi cô cảm thấy cái thế giới này càng ngày càng không thể hiểu được, cũng không biết bắt đầu từ khi nào Thường Tử Hinh càng ngày càng ghét An Noãn. Chỉ ghét thôi thì cô cũng đành chấp nhận, nhưng cô ta lại nhiều lần đến gây phiền phức cho An Noãn, cứ như thể bất cứ lúc nào An Noãn cũng có thể cướp mất anh trai Thường Tử Phi của cô ta vậy.