Tình Đắng

Chương 133: Tôi muốn mượn anh chút tiền, một nghìn vạn (1)



Nghê Tuệ vẫn không từ bỏ mà siết chặt tay An Noãn, khóc lóc cầu xin, “Noãn Noãn, dì Nghề biết, chắc

chắc cháu vẫn còn vì những chuyện trước đây mà hận dì. Lúc trước dì lúc nào cũng ức hiếp cháu, bây

giờ dì thực sự hối hận rồi, khi dì phát hiện2ra lúc gia đình dì gặp khó khăn, người mà dì có thể nghĩ tới chỉ có cháu, chỉ có cháu mới thật lòng quan tâm đến Tử Phi nhà chúng ta, cũng chỉ có cháu mới vì Tử Phi mà bất chấp tất cả. Noãn Noãn, chuyện lúc trước đều là lỗi8của dì, nhưng mà Tử Phi không có lỗi, nó thậm chí còn vì cháu mà bất chấp cả mạng sống của mình, nó xông vào tình yêu một cách ngốc nghếch như vậy, cháu cũng nên giúp đỡ nó chứ. Dì chỉ có một đứa con trai như vậy thôi, khó khăn6lắm mới thoát khỏi bàn tay tử thần, dù không muốn nó ngồi tù, cho dù không phải ngồi tù những tập đoàn Phi Vũ một khi sụp đổ thì cả đời này của nó cũng coi như xong, đả kích lớn như vậy không phải ai cũng có thể chịu đựng được.”

Nghê3Tuệ vừa nói vừa lau nước mắt, giọng điệu nghẹn ngào đáng thương nói, “Trước khi nó nhập viện, bác sĩ nói xương cổ nó bị tổn thương nghiêm trọng, còn chưa tính dưỡng tốt đã bị đưa đi điều tra. Cháu có biết tại sao xương cổ Tử Phi lại bị tổn5thương không? Lúc đó bị tai nạn xe, khi xuất viện cơ thể nó vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng nó vẫn kiên quyết xuất viện, bởi vì nó không thể bỏ mặc công ty không lo, công ty là tâm sức của nó, là hy vọng của nó. Nó luôn nghĩ rằng bản thân không đủ mạnh mẽ nên mới đánh mất cháu, để cho Mạc Trọng Huy cướp cháu đi, nó cảm thấy nhục nhã, muốn khiến cho bản thân mạnh mẽ hơn. Nó còn khờ khạo mà nghĩ rằng một ngày nào đó nó có thể cướp cháu về từ trong tay của Mạc Trọng Huy. Noãn Noãn, dì cầu xin cháu, cháu giúp nó đi mà!”

An Noãn khổ sở mà ấn mi tâm.

Nghề Tuệ bất thình lình quỳ xuống trước mặt An Noãn làm cô hoàn toàn không kịp trở tay, “Dì Nghê, dì làm vậy làm gì? Dì mau đứng lên đi!”

“Không, Noãn Noãn, nếu cháu không tha thứ cho dì thì dì không đứng lên đầu!”

“Dì Nghệ, cháu tha thứ cho dù là một chuyện, giúp đỡ cho Tử Phi lại là một chuyện khác. Chuyện này cháu thật sự không có cách nào có thể ra mặt được, nếu không Mạc Trọng Huy biết được sẽ không tha cho Tử Phi đâu.”

“Dì không lo nhiều như thế được, bây giờ dì chỉ cần tiền, chỉ cần dì có thể mượn được tiền giúp Tử Phi vượt qua được giai đoạn khó khăn này thôi.” An Noãn thật sự không có cách nào đành phải thỏa hiệp, “Dì Nghệ di đứng lên trước đi, để cháu thử xem.” “Cảm ơn cháu, cảm ơn cháu, An Noãn, cảm ơn cháu!” Nghệ Tuệ thiếu chút nữa đã dập đầu cảm ơn.

An Noãn lại rất mâu thuẫn, không biết phải làm sao đành nói, “Dì Nghê, cháu chỉ có thể đồng ý với dì thử mượn tiền thôi, còn việc có thể mượn được không, chuyện này cháu thật sự không dám bảo đảm.”

“Chỉ cần cháu chịu giúp, có thể mượn được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, dì đã giao biệt thự mà dì và chú Thường cháu đang ở cho bên môi giới rao bán với giá thấp, nhưng chỉ sợ thủ tục rắc rối không kịp chạy tiền.”

An Noãn vừa nghe nói đến bán nhà liền nảy ra ý tưởng. Lúc trở về An Noãn không đi mượn tiền Mạc Trọng Huy, tính cách của Mạc Trọng Huy cô hiểu rõ, trừ phi mặt trời mọc hướng tây nếu không hắn sẽ không chịu cho cô mượn tiền. Nếu như cô thật sự mở lời thì tuyệt đối không có lợi cho Thường Tử Phi. Con người đó rất thâm hiểm, nói không chừng hắn ta sẽ làm ra chuyện gì xấu với Thường Tử Phi.

Ngày hôm sau, An Noãn đem chiếc nhẫn mà Mạc Trọng Huy tặng cho cô lén đem đi bán. Cô đã hẹn gặp mặt Phù Thu.

“Chị Phù Thu, chị xem giúp em chiếc nhẫn này có đáng tiền không?” Phù Thu mở chiếc hộp ra xem, nhìn thấy chiếc nhẫn cố nhịn không được mà kinh ngạc thốt lên, “Noãn Noãn, cái này là của em sao? Đây là lần đầu tiên chị nhìn thấy viên kim cương Argyle to như vậy, còn có những viên kim cương rượu sâm panh viền xung quanh vô cùng hiếm thấy, chiếc nhẫn này chỉ dám chắc vô cùng quý giá.” “Chị Phù Thu, chị quen biết rộng, có thể giúp em đem bán chiếc nhẫn này được không?” Phù Thu kinh ngạc nhìn cô, cau mày hỏi, “Em thiếu tiền lắm sao?”

An Noãn thật thà gật đầu.

Phù Thu khẽ thở dài, nhàn nhạt nói, “Chị biết rồi, chắc chắn là em muốn giúp Thường Tử Phi phải không? Lần này là đứa em họ háo thắng của chị đã hại đến Thường Tử Phi rồi. Nhưng mà Noãn Noãn, em giúp Thường Tử Phi rồi có từng nghĩ đến hậu quả của việc này không? Nếu như Mạc Trọng Huy biết được chắc chắn sẽ không tha cho các em.”

“Chị giúp em giấu kín chuyện này, anh ta sẽ không biết đâu, hơn nữa bây giờ em cũng không lo được nhiều như vậy.” “Em thật là ngốc, nhà họ Thường đối xử với em như vậy, em còn tốt với Thường Tử Phi như thế!”

An Noãn bất đắc dĩ lắc đầu nói, “Cho dù người nhà Thường Tử Phi có đối xử với em ra sao, Thường Tử Phi đã từng cứu em một mạng, anh ấy đã từng vì em mà nguyện ý hy sinh cả tính mạng mình, bây giờ em vì anh ấy mà làm chút chuyện này căn bản không đáng để nhắc đến.”

“Được rồi, chị giúp em dò hỏi xem có thể bán được bao nhiêu.”

Chỉ trong thời gian một ngày, Phù Thu đã tự mình đến quán cà phê tìm cô, vô cùng nghiêm túc nói cho cô biết, “Noãn Noãn, chiếc nhẫn này trong một lần đấu giá từ thiện Mạc Trọng Huy đã giành được với giá hai nghìn vạn. Em có chắc là muốn bán nó đi không?”

Trái tim An Noãn chợt thắt lại, hai tay xoắn lại với nhau, nhất thời không biết phải đưa ra quyết định như thế nào.

“Noãn Noãn, em phải suy nghĩ cho thật kỹ, Mạc Trọng Huy lấy hai nghìn vạn mua được chiếc nhẫn này tặng cho em, chiếc nhẫn này bày tỏ tấm lòng của anh ta, nếu anh ta biết em đem bán chiếc nhẫn này, em thử nghĩ xem anh ta sẽ tức giận thế nào, em có thể gánh vác nổi không?”

An Noãn cắn chặt môi.

“Noãn Noãn, tiền thì chúng ta có thể nghĩ cách góp, nhưng mà tấm lòng của Mạc Trọng Huy thì em không thể chà đạp như vậy được, nếu không em và Thường Tử Phi đều sẽ gặp rắc rối đấy.”

“Em đi đâu để có được nhiều tiền như vậy? Thời gian càng ngày càng ít, ngày nào mẹ của Thường Tử Phi cũng đều gọi điện thoại cho em, em sắp điên lên mất rồi!” Phù Thu khẽ thở dài, thờ ơ nói, “Dù sao thì em cũng tự mình cân nhắc thật kỹ đi, nếu thật sự muốn bán đi, chị có thể giúp em, chỉ có điều chắc chắn sẽ không bán được đến mức giá hai nghìn vạn này đâu.”

“Em chỉ cần một nghìn năm trăm vạn là đủ rồi, chị Phù Thu, chị mau giúp em bán nói đi với!”

Phù Thu cau mày hỏi, “Em thật sự nghĩ kỹ rồi chứ?” An Noãn cắn răng gật đầu, “Em nghĩ kỹ rồi, mong chị có thể giúp em giữ bí mật chuyện này.”

Phù Thu bất đắc dĩ lắc đầu, con bé ngốc nghếch này, nó cho rằng còn có chuyện gì có thể giấu nổi Mạc Trọng Huy sao, cho dù giấu được hăn trong một thời gian nhưng thể rồi sao, có thể giấu cả đời không? “Chị sẽ cố gắng giúp em liên lạc với người bán, một khi bán đi rồi sẽ lập tức có tiền cho em.” Buổi tối hôm đó, An Noãn ở nhà luôn cảm thấy trong lòng trống rỗng.

Phù Thu nhanh chóng giúp cô tìm được người mua, người đó còn cực kỳ hào phóng, thẳng tay trả một nghìn năm trăm vạn tiền mặt. Lúc Phù Thu đưa tiền cho An Noãn vẫn còn không ngừng tiếc rẻ, “Noãn Noãn, em tốt bụng quá rồi, trong cái xã hội này em như vậy sẽ rất dễ chịu thiệt thòi.”

An Noãn cầm lấy tiền mà trong lòng nặng trĩu, cô hẹn Nghê Tuệ đến quán cà phê gặp trực tiếp. An Noãn gọi điện thoại cho bà ta, chưa đến nửa tiếng sau, Nghê Tuệ đã vội vã chạy đến, còn có Giang Thiên Nhu đi cùng.

An Noãn nhìn thấy vết hôn trên cổ Giang Thiến Nhu, không nhịn được hướng tầm mắt qua hướng khác. Nghệ Tuệ nhìn theo tầm mắt An Noãn mới nhận ra, nhịn không được hừ một tiếng, “Cũng không thèm mặc áo cao cổ, thật là khiến cười khác chê cười.”

Giang Thiên Nhu mím môi, tủi thân không nói lời nào.

An Noãn cầm chiếc va li đưa cho Nghê Tuệ, “Dì Nghê, bên trong là một nghìn năm trăm vạn tiền mặt, đây là tiền cháu bán chiếc nhẫn mà Mạc Trọng Huy tặng cho cháu để đổi về, cũng là tất cả số tiền cháu có.”

Giang Thiên Nhu ngạc nhiên nói, “Mạc Trọng Huy tặng nhẫn cho cô, cô bán đi được một nghìn năm trăm vạn, không ngờ anh ta lại tặng cô chiếc nhẫn quý giá như vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.