Tình Đắng

Chương 149: Sự thật năm đó (1)



Lời bác sĩ nói hoàn toàn không có kẽ hở nào.

An Noãn yên tâm bước ra khỏi quán thuốc, cô biết Mạc Trọng Huy không nhàm chán đến vậy mà.

Mạc Trọng Huy ở nhà đã nhận được tin, Trương Húc báo cáo, “Ngài Mạc, ngài đoán không sai, cô An đã đi đến tiệm thuốc, cũng2may là chúng ta đã nói chuyện với tất cả tiệm thuốc trong khu, nếu không thì bị lộ rồi.” Cô bé ngốc nghếch này. Mạc Trọng Huy bất đắc dĩ lắc đầu, cô ấy có thể đầu lại mình sao?

“Ngài Mạc, hình như cô An rất bài xích chuyện có con.”

Mạc Trọng Huy day trán,8“Có khó chịu hơn nữa, đến lúc có rồi lại là chuyện khác.” Trương Húc nghĩ cũng có lý, “Ngài Mạc thật thông minh, cô An tốt bụng như vậy, đợi khi biết được đã mang thai, chắc chắn cô ấy sẽ không nỡ bỏ nó.”

Nghĩ lại thì ngài Mạc cũng thật là xảo quyệt. Người6như vậy ai mà dám chọc tới. An Noãn đến quán cà phê, Lương Mộ Tinh báo cho cô biết, “Chị An Noãn, có một người phụ nữ đến tìm chị nhiều lần, chính là cái người lần trước quỳ xuống trước mặt chị ngay trong quán mình đó.”

An Noãn cau mày, Nghê Tuệ lại đến3tìm cô làm gì, mỗi lần bà ta đến tìm hầu như là chẳng có việc gì tốt. Nói không chừng là Giang Thiên Nhu có thai rồi, Nghê Tuệ lại chạy đến khoe khoang.

“Chị An Noãn, mấy ngày rồi chị không đến, gần đây chị ở nhà làm gì thế?”

An Noãn cắt đứt những suy5nghĩ vẩn vơ, cười nói, “Chẳng làm gì cả.”

“Nói dối, em thấy chị sắc mặt hồng hào thế kia, vừa nhìn là biết chị ở nhà ân ái với ngài Mạc rồi.” An Noãn trợn mắt, “Cái con nhóc này, mới có mấy tuổi đầu, cả ngày trong đầu cứ nghĩ cái gì thế hả?”

“Em không phải con nhóc, em cũng chỉ nhỏ hơn chị có bốn tuổi thôi, chị nói xem chị ở bên ngài Mạc bao năm rồi, chắc chắn là hơn bốn năm rồi, vậy nghĩa là lúc ấy chị cũng bằng em, chị cũng chẳng hiểu cái gì hết sao?”

An Noãn khẽ mím môi, không nói gì cả. Lúc cô bằng tuổi cô bé, cô vẫn đang phạm phải sai lầm.

Cuối cùng Nghệ Tuệ vẫn đến tìm An Noãn, An Noãn có cảm giác dường như Nghệ Tuệ đã trở lại giống như trước đây, ân cần hòa nhã với cô như hồi xưa, rất giống cảm giác của mẹ. Nhưng đã xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy, An Noãn không thể xem bà ta là người thân thiết nhất với mình như trước đây được nữa rồi.

“Noãn Noãn, dì Nghê vẫn luôn muốn mời cháu bữa cơm, nhưng mà đến mấy lần cũng không gặp được cháu. Hôm nay nghĩ muốn đến lần nữa xem có gặp may không, không ngờ lại thật sự gặp được.”

“Dì Nghê, dì khách sáo quá rồi”.

Nghê Tuệ thân thiết nắm lấy tay cô, “Noãn Noãn, hôm nay cho dù thế nào cháu cũng phải ăn một bữa cơm với dì, không thì dì sẽ thấy áy náy trong lòng lắm.”

An Noãn không còn cách nào khác đành phải đi cùng Nghê Tuệ đến một quán ăn bình thường.

“Noãn Noãn, đã lâu rồi chúng ta không vui vẻ cùng ăn một bữa cơm. Cháu còn nhớ không, trước đây công việc của ba cháu bận rộn, dì vẫn thường đưa cháu ra ngoài ăn, nghĩ lại quãng thời gian vui vẻ đó cũng không thể trở lại nữa rồi. Dì biết đã xảy ra quá nhiều chuyện, những cảm xúc trong lòng cháu đối với dì đã không thể quay lại như trước đây được nữa. Dì thật sự đã làm ra rất nhiều chuyện có lỗi với cháu, Noãn Noãn, dì xin lỗi!”

An Noãn mím môi, trong lòng trào lên cảm giác không nói nên lời. Nghê Tuệ xúc động tiếp tục nói, “Từ khi cháu vào tù, dì chưa từng đến thăm cháu lần nào, sau khi cháu ra tù, dì còn thường hay ức hiếp cháu. Nói một câu thật lòng, đối với cháu dì chỉ có hận. Năm đó, sự nghiệp của chú Thường cháu lên đến đỉnh cao, xảy ra chuyện như vậy, trong chốc lát mọi thứ đều sụp đổ, dì không cam tâm, vô cùng hận cháu, luôn cảm thấy là do cháu đấy chúng ta đến bước đường này. Có một khoảng thời gian dài, dì không có cách nào chấp nhận được chuyện này, chú Thường cháu đang yên đang lành lại phải về hưu. Noãn Noãn, cháu có thể hiểu cho tâm trạng của dì không?”

An Noãn nhẹ gật đầu, nói nhỏ, “Xin lỗi dì, cháu đã hại chú Thường, đã hại nhà họ Thường.”

Nghê Tuệ lắc đầu, nắm tay An Noãn.

“Noãn Noãn, bây giờ dì đã hiểu ra rồi, đúng là cháu đã hại Thường Bách, nhưng cháu mới chính là người bị tổn thương lớn nhất. Cháu không chỉ mất đi cuộc sống tốt đẹp vốn có, mà còn mất đi người ba mà cháu yêu thương nhất. Dì là người nhà mà cháu tin tưởng nhất cũng không thể ở bên cạnh cháu, an ủi, cổ vũ cháu, giúp đỡ cháu, ngược lại còn làm cho mọi việc trở nên trầm trọng hơn, làm tổn thương đến cháu. Nhưng mà khi nhà họ Thường chúng ta gặp khó khăn, khi Tử Phi cần sự giúp đỡ, cháu không vì vậy mà quên đi tình nghĩa đứng ra giúp đỡ chúng ta, cho chúng ta mượn nhiều tiền như vậy, dì thật sự rất cảm động. Ngay cả nhà họ Giang cũng không góp sức nhiều như vậy, nghĩ lại thật đúng là xót xa.”. An Noãn bĩu môi, cô không hề có hứng thú với chuyện của nhà họ Thường, nhưng cũng không nỡ cắt ngang Nghê Tuệ đang bày tỏ nỗi lòng.

Nghê Tuệ thở dài, “Thôi bỏ qua, không nói những chuyện này nữa, Noãn Noãn, nói cho dì biết, cháu ở bên cạnh Mạc Trọng Huy, cậu ta có ức hiếp cháu không?” An Noãn cười lắc đầu, “Không có, anh ta đối xử với cháu rất tốt, chuyện gì cũng thuận theo cháu, chỉ có cháu ăn hiếp anh ta thôi.” Nghệ Tuệ rõ ràng không tin lời cô, bà ta thấy hơi buồn nói, “Noãn Noãn, nếu có một ngày cháu có thể rời khỏi Mạc Trọng Huy, dì nhất định sẽ tìm cho cháu một gia đình tốt.”

Trong lòng An Noãn trào lên nỗi chua xót vô tận, rời khỏi Mạc Trọng Huy, không phải là cô không nghĩ tới việc này, nhưng đâu có dễ dàng đến vậy. “Thấy tình cảm của Tử Phi và Thiên Nhu càng ngày càng tốt đẹp, dì lại không vui vẻ như dì tưởng, trong lòng vẫn không được yên, nghĩ tới nghĩ lui thì ra chính ra vì cháu, bây giờ dì chỉ không an tâm về cháu.”

An Noãn mím môi, cười nói, “Dì Nghê, dì yên tâm đi, bây giờ cháu sống rất tốt, cháu chắc chắn sẽ không đi phá hoại tình cảm của Tử Phi và Thiên Nhu đầu, dì yên tâm.”

“Dì không có ý này, Noãn Noãn, cháu lại hiểu lầm dì rồi. Hôm nay dì đến tìm cháu, thật sự là chỉ đến để xin lỗi cháu.”

“Cháu biết mà, cháu biết mà, dì đừng kích động.”

Ăn xong bữa cơm, Nghệ Tuệ muốn An Noãn cùng đi dạo với bà ta, An Noãn có nỗi khổ không nói ra được, lại không nỡ từ chối, dù gì cũng khó có lúc bà ta đưa ra yêu cầu như vậy.

Nghệ Tuệ vẫn luôn kéo cánh tay An noãn, cảm giác thân thiết như hai mẹ con. Ngay cả cô gái thu ngân trong cửa hàng cũng không nhịn được nói, “Bà thật có phúc, ngày nay rất ít người trẻ tuổi bằng lòng đi mua sắm cùng với người già, con gái bà thật có hiếu với bà.”

An Noãn muốn giải thích, Nghê Tuệ lại cười không nói gì.

“Nói thật ra thì, Tử Hinh thật sự không thích đi dạo phố với dì, nó thấy quan điểm của dì quê mùa làm mất

mặt nó. Khoảng thời gian trước Thiên Nhu cũng luôn thích đi mua sắm với dì, dỗ cho dì vui vẻ. Nhưng mà sau khi kết hôn với Tử Phi rồi, hình như không còn được như vậy nữa.”

Đi ngang qua một cửa hàng, Nghệ Tuệ nhìn trúng một chiếc đầm, kiên quyết muốn tặng cho An Noãn.

An Noãn không từ chối được, đành phải nhận lấy.

Chiếc đầm công chúa màu trắng, mặc lên nhìn vô cùng thuần khiết, nhưng mà bà ta không biết bây giờ An Noãn ghét nhất là màu trắng, bởi vì cô cảm thấy màu trắng sẽ làm nổi bật lên sự dơ bẩn của bản thân. Nói đến đây cũng thật tình cờ, bọn họ đi mua sắm như vậy mà lại gặp phải Giang Thiên Nhu, cô ta với chị em của cô ta đang xách bao nhiêu là túi lớn túi nhỏ.

Thấy Nghề Tuệ kéo tay An Noãn, cô ta bức bối đến mức đỏ bừng cả mặt, giọng điệu lạnh băng dồn hỏi, “Mẹ, sao mẹ lại ở đây?” Nghê Tuệ nhìn thấy trong tay cô ta xách túi nhỏ túi to, liền mất hứng, lạnh lùng trả lời, “Cô có thể đi mua sắm còn tôi thì không thể sao? Cô đã mua nhiều đồ như thế, tôi còn chưa mua gì đây này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.