Tình Đắng

Chương 150: Sự thật năm đó (2)



Giang Thiên Nhu vốn đã rất tức giận rồi, nghe Nghệ Tuệ nói như vậy, cô ta hoàn toàn bùng nổ, la lớn

về phía Nghệ Tuệ, “Con mua nhiều như vậy cũng là lấy tiền của nhà họ Giang con, không có tiêu một đồng nào của nhà họ Thường các người đâu!”

Nghề Tuệ áp2tay lên ngực, tức đến mức mặt mày tái mét. “An Noãn, cô đừng cho rằng cố sức lấy lòng bà ấy thì được gì, tôi mới là con dâu nhà họ Thường, là vợ của Thường Tử Phi! Cô đừng có mơ tôi sẽ nhường lại vị trí này cho cô!”

Giang Thiên Nhu nói8xong kéo chị em của cô ta rời đi.

Mấy chị em nhịn không được nói, “Thiến Nhu, người vừa rồi là mẹ chồng của cậu đó.”

Giang Thiến Nhu thở hồng hộc hừ nói, “Bà già đó, từ khi mình gả vào nhà họ Thường vẫn luôn phải nhìn sắc mặt của bà ta. Lần này6Phi Vũ xảy ra chuyện, nhà họ Giang bỏ ra một nghìn vạn bà ta còn chê ít, đi đâu cũng gây phiền phức cho mình. Bây giờ kết hôn rồi, mình việc gì phải sợ bà ta nữa!” “Cậu cũng thật là, ban đầu nhiều người khuyên cậu như vậy, cậu lại cứ khăng3khăng muốn lấy Thường Tử Phi. Anh ta thì có gì tốt, không phải là khuôn mặt dễ coi một chút thôi sao, xung quanh chúng ta người đẹp hơn anh ta đầy ra đấy, thật không hiểu cậu nghĩ làm sao nữa.”

Giang Thiên Nhu đã tức giận với Thường Tử Phi rồi, bây giờ5lại ăn cục tức từ Nghê Tuệ, cô ta thực sự chịu không nổi nữa. Con gái nhà họ Giang từ nhỏ đến lớn muốn gì đều có đó, có bao giờ phải chịu áp bức và nhục nhã như vậy đâu.

Sau khi Giang Thiên Nhu rời khỏi, An Noãn dìu Nghê Tuệ đến nơi khác ngồi một chút, Nghê Tuệ vẫn lấy tay đè lên ngực, một hồi lâu vẫn chưa thể bình tĩnh được.

“Đây là người mà dì đã chọn cho Tử Phi, là người mà dì đã chọn sao?” Nghệ Tuệ đau lòng nói, “Chẳng trách Tử Phi vẫn không vừa mắt cô ta, người không có tố chất như vậy ai lại xem trọng cô ta chứ, từ sáng tới tối chỉ biết có dạo phố mua sắm, haiz...”

An Noãn muốn an ủi bà ta lại không biết nên nói gì. “Cái đuôi hồ ly cuối cùng cũng lộ ra rồi.” “Dì Nghê, dì nghĩ nhiều rồi, có thể Giang Thiến Nhu chỉ là không thích cháu, nhìn thấy dì đi với cháu, cô ấy ganh tỵ thôi.”

Nghê Tuệ ra sức lắc đầu, “Noãn Noãn, cháu đừng cố an ủi dì nữa, trong lòng dì hiểu rất rõ, cô ta xem thường nhà họ Thường chúng ta, cô ta chỉ thích Tử Phi, bây giờ có được rồi, cũng không cần thiết phải dỗ dành dì nữa, coi như dì đã nhìn rõ cô ta rồi.”

“Dì à, dì thấy khó chịu ở đâu, cháu đưa dì đi bệnh viện.”

Nghệ Tuệ khoát tay, “Không cần đâu, dì chỉ đau lòng thôi. Noãn Noãn, cháu về trước đi, dì ngồi một lát là ổn.” Dù An Noãn có hận bà ta đi chăng nữa cũng sẽ không bỏ mặc bà ta lại thế này.

“Dì Nghê, để cháu đưa dì về.” An Noãn bắt xe đưa Nghê Tuệ về nhà, Thường Bách nhìn thấy An Noãn thì rất kích động, kiên quyết muốn giữ An Noãn lại ăn tối. “Chú Thường, để hôm khác cháu lại đến, chú vẫn nên chăm sóc tốt cho dì đi.”

“Bà ấy không sao, suốt ngày buồn bực trong lòng, chỉ cần ngủ một giấc là khỏe thôi. Noãn Noãn, tối nay dù thể nào cháu cũng phải ở lại đây ăn cơm, chú Thường sẽ đích thân xuống bếp.”

An Noãn vẫn còn muốn từ chối thì Thường Bách đã chạy xuống bếp rồi. Cô thực sự không còn cách nào khác, đành phải gọi điện về nhà. Cái tên Mạc Trọng Huy này lại tự mình bắt điện thoại.

An Noãn khó chịu nói, “Tôi ăn tối ở ngoài, sẽ về muộn một chút.” “Ở đâu, anh đến đón em.” Giọng nói mang theo sự cuốn hút nhỏ nhẹ nói ở đầu dây bên kia. “Không cần đâu, tôi ở lại một lát rồi sẽ tự về.” An Noãn nói xong dập luôn điện thoại.

đầu dây kia Mạc Trọng Huy bắt đầu cau chặt đôi mày. “Kiểm tra xem cô ấy đang ở đâu.” Mạc Trọng Huy lạnh lùng dặn dò một câu rồi đi thẳng đến phòng gym. An Noãn ở trong bếp giúp đỡ Thường Bách, cô không ngờ chú Thường đã từng là người không bao giờ đụng tới việc nhà vậy mà giờ đây lại biết nấu cơm.

“Noãn Noãn, có phải rất bất ngờ không?”

An Noãn thành thực gật đầu.

“Kể từ năm đó sau khi về hưu, chú ở nhà không có việc gì làm nên học làm việc nhà, nấu cơm. Dì Nghê của cháu sức khỏe không tốt lắm, mấy năm nay công việc trong nhà đều là do chú làm. Đợi chút nữa nếm thử xem, có người nói tay nghề của chú rất khá đó.” An Noãn cười nói, “Trông có vẻ rất ngon ạ.” “Noãn Noãn, cháu nhớ ba không?”

Thường Bách đột nhiên hỏi một câu, An Noãn hơi ngẩn ra.

“Noãn Noãn, sau này lúc nhớ ba cháu thì cứ đến đây, cứ xem chú Thường như ba của cháu, xem ngôi nhà này như nhà của mình. Cái nhà này bình thường chỉ có chú với dì Nghê cháu thôi, Tử Phi và Tử Hinh không thường xuyên về đây.”

An Noãn chỉ “vâng” bừa một tiếng, coi như là trả lời.

Nghê Tuệ nghỉ ngơi một lúc rồi cũng đi xuống, vỗ lên vai An Noãn cười nói, “Noãn Noãn, ra ngoài đợi đi, dì với chú Thường cháu làm đồ ngon cho cháu ăn.”

An Noãn bị Nghê Tuệ đẩy ra ngoài phòng khách, “Cháu xem ti vi đi, một lúc nữa món ăn sẽ xong ngay.”

“Dì à, dì thực sự không sao chứ?” Nghê Tuệ lắc đầu, “Không sao đâu, cháu yên tâm đi, bệnh cũ thôi mà.”

An Noãn ngồi trong phòng khách, thơ thẩn ngồi xem tivi, cô luôn có một cảm giác không nói nên lời, cứ như là nằm mơ vậy, từ trước tới giờ cô không bao giờ dám nghĩ đến còn có thể có một ngày như vậy.

Bên ngoài vang lên tiếng xe, An Noãn cả kinh, không lâu sau, Thường Tử Phi bước vào.

“Sao em lại ở đây?” Anh cũng kinh ngạc không kém gì cô.

Thường Bách từ nhà bếp đi ra, cười nói, “Tử Phi, sao con lại về đây, hôm nay ba và mẹ con mời An Noãn tới làm khách.”

Thường Tử Phi lập tức chạy đến nhà bếp hỏi Nghệ Tuệ, “Mẹ, rốt cuộc mẹ muốn thế nào đây? Mẹ lại ức hiếp cô ấy nữa à?”

Nghệ Tuệ xì anh một cái, “Mẹ con vẫn chưa hèn hạ đến mức con nghĩ đâu, mẹ chỉ đơn giản muốn mời An Noãn đến ăn bữa cơm mà thôi.”

Thường Tử Phi nửa tin nửa ngờ, trở lại phòng khách ngồi xem ti vi cùng An Noãn. Bầu không khí đáng sợ đến kỳ lạ, anh hắng giọng, giọng nói có hơi khàn đi hỏi, “Hôm đó, em không sao chứ?” “Hả?” An Noãn liền nghĩ đến việc anh nói là hôm ở bệnh viện, vội vàng nói, “Không sao, không có việc gì cả.”

Bữa tối vô cùng phong phú, bọn họ bốn người ăn rất vui vẻ.

Ăn cơm xong Nghệ Tuệ giữ An Noãn lại chơi một chút, cuối cùng mới bảo Thường Tử Phi đưa cô về nhà. Trên đường về nhà họ không nói với nhau câu nào, không khí trong xe kìm nén đến mức khiến người ta thấy ngạt thở. Cuối cùng vẫn là Thường Tử Phi phá vỡ sự yên lặng, “Em định lúc nào thì rời khỏi anh ta?” An Noãn ngây ra, thấp giọng trả lời, “Tôi không có dự định rời khỏi anh ấy, tôi sống rất tốt, không muốn thay đổi.”

“FUCK!”

Thường Tử Phi dùng sức nện vào vô lăng, trong chớp mắt đã tăng tốc độ.

An Noãn trợn mắt, giọng điệu không hề tốt lành hừ nói, “Anh chửi ai đấy hả? Chuyện của tôi liên quan gì đến anh?”

Thường Tử Phi không quan tâm đến cô, vẫn cứ tăng tốc.

“Có muốn chết cũng đừng kéo tôi theo, lái chậm thôi, sắp nôn rồi!”

Lúc này Thường Tử Phi mới từ từ giảm tốc độ.

Cuối cùng xe cũng dừng lại bên ngoài biệt thự, Thường Tử Phi thật sự muốn tát cho mình một bạt tai, không ngờ anh lại đưa cô trở về bên cạnh tên súc sinh đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.