Chân mày Mạc Trọng Huy cau lại càng chặt hơn, giọng nói đầy sức hút, nhẫn nhịn hỏi, “Rốt cuộc đã
xảy ra chuyện gì?” An Noãn thở dài một hơi, “Mạc Trọng Huy, bây giờ tôi không muốn nói chuyện với anh, thấy anh2là tôi muốn buồn nôn rồi. Cách xa tôi ra một chút, để tôi yên tĩnh một mình có được không?”
Mạc Trọng Huy ôm chặt lấy cô từ đằng sau. An Noãn nhắm mắt lại, giọng nói bình tĩnh đến lạ thường, “Mạc Trọng8Huy, anh có thể trả lời tôi mấy vấn đề này được không?”
“Tại sao quán bar đó được gọi là Thiên Đường? Đằng sau cái tên đó có phải cất giấu một câu chuyện đẹp không?”
Mạc Trọng Huy giật mình hoảng sợ, hắn dùng6sức xoay người cô lại, nhấc cằm cô lên, giọng nói âm u mà lạnh lẽo gằn từng câu từng chữ, “Em đã nghe được những gì?”
Cơ thể An Noãn yếu ớt, dường như lúc nào cũng có thể ngã xuống.
“Mạc Trọng Huy, đến3lúc này mà anh còn muốn giấu tôi sao? Hà Tư Kỳ không phải có một người chị sao? Tôi và Hà Tư Kỳ có phải đều là hình bóng của người phụ nữ kia? Mạc Trọng Huy, tôi không quan tâm mình có5là
một vật thay thế hay không, nhưng tại sao từ trước giờ anh không nói cho tôi biết sự thật, anh làm tôi cảm thấy mình như một con ngốc. Nếu như anh sớm nói tôi biết, tôi sẽ không dây dưa với anh, ba tôi cũng sẽ không vì vậy mà ra đi.” Đôi mắt Mạc Trọng Huy tối lại, nói nhỏ một câu, “Mọi việc không phải như là em nghĩ.” Hắn chỉ để lại một câu như thế rồi buông tay ra, quay người rời khỏi phòng ngủ.
***
Hà Tư Kỳ ngồi trên sofa trong phòng khách, khoanh hai tay trước ngực, không hề bận tâm đến cơn thịnh nộ của Mạc Trọng Huy, nhàn nhạt cười nói, “ô, hôm nay sao lại có thời gian đến chỗ em thế? Em còn tưởng cả đời này anh cũng sẽ không bước chân đến đây nữa chứ.”
Mạc Trọng Huy nặng nề bước đến trước mặt cô ta, giọng nói lạnh lùng hỏi gằn từng câu từng chữ, “Cô đã nói gì với An Noãn?”
Hà Tư Kỳ khó chịu hừ lạnh, quả nhiên không ngoài dự đoán, cô ta cười tự giễu, “Em còn tưởng rằng anh đột nhiên nhớ đến em nên mới đến gặp em, không ngờ lại là vì An Noãn. Anh Trọng Huy, anh thật sự làm em thất vọng quá rồi.”
“Nói, cô đã nói cái gì với An Noãn?” Mạc Trọng Huy gần như muốn gào lên.
Hà Tư Kỳ đứng thẳng dậy, lấy khí thế hét lên, “Em đã nói hết cho cô ta biết rồi, em nói với cô ta anh yêu một người con gái tên Hà Tư Nghiên, em nói với cô ta anh xem cô ta là hình bóng của Hà Tư Nghiên, nói cho cô ta biết tại sao quán bar đó gọi là Thiên Đường, còn nói cho cô biết năm đó anh vì chị em mà mất khống chế. Em nói như thể đã đủ chưa?”
Mạc Trọng Huy giơ tay bóp chặt cổ cô ta, vẻ mặt hung tợn. Hà Tư Kỳ gần như không dám tin vào mắt mình, không ngờ hắn lại muốn bóp chết mình. “Chẳng lẽ anh đã quên mất hồi đó anh đã hứa những gì với Hà Tự Nghiên rồi sao?” Cô ta ngập ngừng cổ sức nói ra từng chữ. Sức lực trên tay Mạc Trọng Huy không hề có dấu hiệu giảm xuống. “Tư Nghiên tốt đẹp như vậy, cô không xứng làm em gái cô ấy.” “Dù xứng hay không em vẫn là em gái của chị ấy.” Lúc cô ta gần như sắp ngạt thở, Mạc Trọng Huy cuối cùng cũng buông tay, Hà Tư Kỳ ngã ngồi xuống sofa, mặt mũi trắng bệch.
“Em biết anh không thể nào tàn nhẫn ra tay với em mà, bởi vì anh đã hứa với chị em sẽ bảo vệ em mãi mãi. Trong lòng anh sẽ không bao giờ có ai có thể thay thế được Hà Tư Nghiên.”
Đôi mắt Mạc Trọng Huy bắt đầu nhíu lại. “Sao nào, chẳng lẽ em nói không đúng sao? An Noãn chỉ là hình bóng của chị em, cô ta chỉ là một vật thay thế mà thôi.” “Không phải!” Hà Tư Kỳ lạnh lùng cười, “Mạc Trọng Huy, anh còn nói dối, bất luận là từ ngoại hình hay là tính cách An Noãn đều giống hệt Hà Tư Nghiên” Mạc Trọng Huy bỗng nhiên bình tĩnh trở lại, trầm giọng đáp, “Không, hai người họ không giống nhau, hoàn toàn không giống nhau. Tư Nghiên yên tĩnh dịu hiền, An Noãn lại bướng bỉnh, quật cường, tính khí nóng nảy. Cô cho rằng hai người giống nhau là vì cô không hiểu cô ấy.”
“Cô ta đã chẳng có gì tốt như vậy, tại sao anh còn ở bên cô ta?”
“Bời vì tôi yêu cô ấy, tôi có thể dung túng cho tất cả mọi thứ của cô ấy, kể cả tính khí của cô ấy. Trong mắt tôi
mọi thứ đến từ cô ấy đều đáng yêu” Sắc mặt Hà Tư Kỳ trở nên vặn vẹo, cô ta không tin tất cả những gì Mạc Trọng Huy nói. “Mạc Trọng Huy, anh nói anh yêu An Noãn, anh có từng nghĩ đến cảm giác của Hà Tư Nghiên chưa? Chị ấy chắn một dao cho anh, một dao chị ấy phải chịu uổng phí rồi sao? Anh bảo chị ấy ở thế giới bên kia có thể yên lòng được không?”
Mạc Trọng Huy hít sâu một hơi, “Nếu đã nói ra rồi thì cứ nói cho rõ ràng đi. Tư Nghiên vẫn luôn là một nút thắt trong lòng tôi, nhiều năm trôi qua mà vẫn chưa mở được. Năm đó An Noãn đối với tôi tốt như vậy, khi tôi phát hiện tôi đã dần bị cô ấy thu hút, cô lại luôn đem Tư Nghiên ra phủ định tình cảm của tôi. Làm tổn thương đến An Noãn là quyết định sai lầm nhất trong cuộc đời tôi, mấy năm nay, những ngày tháng hiện tại và thậm chí mỗi một ngày về sau, tôi đều phải trả giá cho cái hành động ngu xuẩn này của chính mình. An Noãn ở trong tù ba năm, tôi vẫn luôn đè nén tình cảm của mình, mỗi ngày tôi đều nói với bản thân, Tư Nghiên vì tôi mà chết, tôi không thể phản bội cô ấy, tôi phải đối tốt với người thân duy nhất của cô ấy, cho cô tất cả mọi sự cưng chiều. Hà Tư Kỳ, tôi đã cho cô nhiều như vậy, tôi vì cô mà làm tổn thương đến người con gái tôi yêu nhất, tại sao cô còn không dừng tay, nhất định phải ép tôi làm đến mức này sao?”
Hai tay Hà Tư Kỳ bịt chặt tai lại, không muốn chấp nhận sự thật.
“Mạc Trọng Huy, anh đừng nói nữa! Cho dù anh có nói thế nào thì em cũng không tin anh yêu An Noãn. Cô ta thì có gì tốt, cô ta xứng đáng để anh đối xử với cô ta như vậy sao?”
Mạc Trọng Huy ấn mi tâm, giọng nói âm trầm mà mạnh mẽ, “Có lúc nói yêu chính là yêu, đến bản thân mình cũng không thể hiểu được lý do. Đối với chị cô, đó là những điều tốt đẹp của mối tình đầu, còn cả nỗi áy náy khắc sâu của tôi dành cho cô ấy. Đối với An Noãn, tôi yêu cô ấy, tôi không thể nói được là bắt đầu từ lúc nào, chỉ biết là phần tình cảm này đã ăn sâu vào xương tủy. Cô ấy còn quan trọng hơn cả mạng sống của tôi. Cả đời này trừ phi tôi chết, nếu không tôi cũng sẽ không buông cô ấy ra. Hôm nay tôi tới tìm cô là muốn nói cho cô biết, từ bây giờ trở đi, đừng có lấy Tự Nghiện ra làm bùa hộ mệnh nữa. Nếu như cô lại làm những chuyện gây tổn thương cho An Noãn, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô nữa đâu.”
Hà Tư Kỳ ngồi trong phòng khách một hồi lâu cũng không thể nào bình tĩnh lại được, cô ta không dám tin những lời Mạc Trọng Huy nói là sự thật, không dám tin An Noãn lại có thể thay thế được vị trí của Hà Tư Nghiên trong lòng hắn. Cô ta đã tận mắt chứng kiến tình yêu của hắn và Hà Tư Nghiên, tình cảm của họ sầu đậm như vậy, bền chắc như vậy, thậm chí còn có thể vì đối phương mà buông bỏ gia đình. Tình yêu của họ đã trải qua trăm ngàn chướng ngại, trải qua sự sống cái chết, là tình cảm mà không có ai có thể thay thế được.
Nhưng Mạc Trọng Huy lại đứng trước mặt cô ta, nhấn mạnh từng câu từng chữ rằng hắn yêu An Noãn. Cô ta không tin, cô ta tuyệt đối không tin.
****
Mạc Trọng Huy biến mất hai ngày, An Noãn biết nhất định là hai ngày này hắn đã ở Thiên Đường tưởng nhớ người yêu cũ.
Nếu như cô chỉ là một người ngoài cuộc, chắc chắn cô sẽ bị tình cảm của họ làm cho cảm động. Nhưng mà cô lại là người bị hại, trong lòng cô giờ đây chỉ còn lại đau khổ cùng chua xót.
Cô thà rằng Hà Tư Nghiên vẫn chưa chết, hai người yêu nhau có thể hạnh phúc ở bên nhau. Nếu như thật sự được như vậy, cô cũng sẽ không phải đi đến bước này, cuộc sống cũng sẽ không vì vậy mà thay đổi, số mệnh của cô cũng có thể được viết lại.