Mạc Trọng Huy hét xong dường như bình tĩnh hơn nhiều, ôm cô vào lòng rồi bước về phía xe.
Về đến nhà lại là sự chiếm hữu và nhục nhã đến tận cùng. Sau khi xong việc, hắn2ôm chặt cô vào lòng, nghiêm túc nhắc nhở cô, “An Noãn, đừng có ý nghĩ muốn khiêu khích giới hạn cuối cùng của anh. Anh không muốn em nhìn thấy bộ dạng anh thực sự phát điên,8anh sợ anh sẽ làm tổn thương đến em.” Thường Tử Phi thơ thẩn về đến nhà, chìa khóa cắm vào rất lâu mà vẫn chưa vặn mở được cửa, cuối cùng phải để Giang Thiên Nhu mở6cửa cho anh. Cửa vừa mới mở, mùi rượu từ khắp người anh phả ra, cô ta nhịn không được cau mày lại, khó chịu hừ nói, “Uống thành ra thế này mà còn biết đường về nhà.3Thường Tử Phi, anh không muốn trở về thì dứt khoát một chút, muốn biến mất thì biến hẳn luôn đi.”
Thường Tử Phi nâng mặt cô ta lên, cẩn thận quan sát, sau đó thất vọng nói, “Tại5sao em không phải là An Noãn? Là An Noãn thì tốt biết mấy.”
Lửa giận từ đáy lòng cô ta dâng lên vùn vụt muốn thoát ra, cô ta hung tợn tát một cái, muốn tát cho tên đàn ông này tỉnh ra.
“Thường Tử Phi, anh tự xem lại bản thân mình xem giờ thành ra cái dạng gì rồi! Anh còn giống con người sao? Sao Giang Thiên Nhu tôi lại có thể yêu được anh chứ?”
Thường Tử Phi bước vòng qua cô ta, bước đến ghế sofa rồi đổ ập xuống.
Tuy rằng Giang Thiến Nhu rất tức giận nhưng cũng đau lòng, nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của Thường Tử Phi, cô ta cảm thấy như có một cây kim vô hình đang đâm vào trái tim.
Cô ta dụi mắt, bước đến đá vào chân anh, “Thường Tử Phi, dậy đi, tắm một cái rồi lên giường ngủ.”
Thường Tử Phi lầm bầm mấy tiếng, tìm một tư thế thoải mái rồi ngủ tiếp.
Giang Thiên Nhu không còn cách nào khác đành đến phòng tắm lấy một chậu nước nóng, giúp anh cởi bỏ quần áo. Thường Tử Phi uống say ngủ như chết lại vô cùng yên tĩnh, cũng rất biết điều. Giang Thiến Nhu cẩn thận lau sạch thân thể cho anh, thay một bộ đồ ngủ sạch sẽ. Cơ thể của đàn ông vốn đã nặng, anh còn lăn qua lăn lại khiến cô ta gần như phải hao hết sức lực của mình mới giúp anh thay xong quần áo. Đến khi xong xuôi, cô ta liền co quắp ngồi trên sàn. “Thường Tử Phi, anh đã từng thấy ai yêu anh hơn tôi chưa? Vì anh, cái gì tôi cũng có thể buông bỏ được, từ nhỏ đến lớn chưa từng có ai ức hiếp tôi như vậy.”
Thường Tử Phi thấy thoải mái rồi, trong miệng lại bắt đầu rên rỉ những âm thanh vụn vặt, “Noãn Noãn, Noãn Noãn...”
Từng tiếng từng tiếng một giống như roi da quất vào trái tim Giang Thiên Nhu, đau đến rướm máu.
Cô ta nắm chặt thành đấm đánh vào lồng ngực anh, “Thường Tử Phi, anh coi tôi là cái gì hả? Có thể công bằng với tôi một chút được không?”
Cuối cùng cô ta cũng trút hết ra, vừa khóc vừa ghé vào cạnh người anh mà ngủ.
Do say rượu mà hôm sau khi Thường Tử Phi tỉnh lại thì đầu óc đau nhức như muốn nứt ra. Nhìn xung quanh mới phát hiện đây chính là nhà mình, quần áo trên người không biết là ai đã thay giúp.
Từ phòng bếp phát ra tiếng động, anh nhìn qua thì thấy bóng dáng nhỏ xinh của Giang Thiên Nhu đang bận rộn trong bếp.
Đầu óc đảo lộn vùn vụt, đã từng có những lúc như vậy, người phụ nữ anh yêu nhất đã từng vì anh mà xuống bếp, những ngày tháng đó dường như đã trở thành những khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời anh, mỗi lần nhớ lại đều cảm thấy chua xót không thôi.
Là anh đã tự tay hủy hoại niềm hạnh phúc đó, cũng chính là anh tự tay đẩy An Noãn đến bên cạnh Mạc Trọng Huy.
“Anh tỉnh rồi à? Uống một cốc nước mật ong trước đi.”
Giang Thiến Nhu bước ra khỏi bếp, giọng điệu thản nhiên đưa cho anh một cốc nước mật ong. Thường Tử Phi thật sự khát khô rồi, anh ngẩng đầu uống sạch.
“Bữa sáng em nấu cho anh chút cháo, anh đi tắm trước đi rồi xuống ăn.” Thường Tử Phi mím môi, ngồi dậy đi vào phòng tắm. Nhìn chính mình trong gương sa sút không thôi, đầu tóc cũng rối loạn, râu cũng mọc ra rồi, trông không còn chút sức sống nào.
Giang Thiên Nhu múc xong bát cháo, ngồi trong phòng ăn đợi anh. Không lâu sau, Thường Tử Phi nhẹ nhàng khoan khoái bước ra, râu đã cạo, tóc đã được chải lại, trở lại dáng vẻ khôi ngô trước đây.
Giang Thiên Nhu đã quên mất bao lâu không nhìn kĩ anh rồi, mặc dù anh có quá đáng với mình hơn nữa, nhưng nhìn thấy anh, trái tim bé nhỏ vẫn thình thịch đập dữ dội.
“Qua đây ăn bữa sáng đi, sợ bụng anh chưa quen nên em nấu cho anh chút cháo trắng cho dễ tiêu.” Thường Tử Phi ngồi xuống, đút từng thìa cháo vào miệng. “Thường Tử Phi, hôm nay anh rảnh không, có thể đi với em về biệt thự của ba mẹ một chuyện không? Khoảng thời gian trước em chọc mẹ tức giận, anh về xin lỗi mẹ với em nhé.”
Hồi lâu cũng không thấy Thường Tử Phi trả lời, ăn được nửa bát cháo, Thường Tử Phi buông thìa xuống, hai tay khoanh lại ngồi đó, nghiêm chỉnh nhìn Giang Thiến Nhu.
Giang Thiên Nhu bị anh nhìn nên không được thoải mái, bĩu môi nói, “Anh nhìn em kỳ lạ như vậy làm gì?” “Thiến Nhu, chúng ta ly hôn đi.” Anh nhìn vào mắt cô ta, hết sức nghiêm túc nói.
Giang Thiên Nhu đứng phắt dậy, “Anh nói lại lần nữa xem! Thường Tử Phi, anh có giỏi thì nói lại lần nữa xem!”
“Xin lỗi, chúng ta ly hôn đi.”
Giang Thiên Nhu khàn giọng hét lớn, “Thường Tử Phi, chúng ta mới kết hôn chưa được bao lâu, tại sao lại muốn ly hôn với em? Tại sao? Anh không sợ người khác cười chê sao?”
Thường Tử Phi cũng đứng thẳng dậy, hết sức nghiêm túc nói, “Xin lỗi, có một số lời anh cần phải nói rõ với em. Anh kết hôn với em thật ra là vì tài sản và địa vị của nhà họ Giang, anh hy vọng bản thân mình có một ngày có thể đủ năng lực chống lại Mạc Trọng Huy, anh muốn bản thân mình trở nên lớn mạnh để bảo vệ tốt cho An Noãn. Giang Thiến Nhu, xin lỗi, anh đã lợi dụng em.”
Nước mắt của Giang Thiên Nhu lưng tròng, “Thường Tử Phi, nếu anh đã lợi dụng rồi thì sao không lợi dụng đến cùng đi? Không phải anh vẫn chưa có được tài sản nhà họ Giang sao? Chỉ cần để em mang thai, ông nội em sẽ không đối xử tệ với anh.”
“Xin lỗi, anh không muốn lợi dụng em nữa, như vậy không công bằng với em. Từ đầu đến cuối anh vẫn không buông bỏ được An Noãn, anh không muốn ép buộc mình nữa.”
“Nhưng An Noãn đã có người khác rồi, anh có thể xem em là vật thay thế của An Noãn, em có thể học theo nét dịu dàng tốt bụng như An Noãn, được không anh? Thường Tử Phi, em thật sự rất yêu anh!” Cô ta nói rồi nhào vào lòng anh, “Em muốn tìm hiểu đàn ông nào mà chẳng được, nhưng em cứ hết lần này đến lần khác chọn lấy anh, bởi vì em thật lòng yêu anh. Em không để ý trong lòng anh có An Noãn, em thậm chí cũng không để ý việc anh xem em là An Noãn. Chúng ta giống như lúc trước đi, vui vẻ sống những ngày tháng của chúng ta có được không?” “Xin lỗi, nhìn thấy An Noãn, cả người anh đều mất khống chế, anh không có cách nào ép bản thân mình ở bên em được nữa. Giang Thiến Nhu, chúng ta chia tay trong vui vẻ đi. Em vẫn còn trẻ, còn có thể tìm được người đàn ông tốt hơn anh.”
Giang Thiến Nhu buông tay, nước mắt cũng không cách nào kiềm chế được mà rơi xuống.
“Em là con gái lớn chưa chồng, gả cho anh, kết hôn chưa được mấy tháng anh đã muốn ly hôn với em, sau này còn người đàn ông nào dám cưới em nữa? Thường Tử Phi, anh đừng quên, anh còn thiếu ông nội em hai nghìn năm trăm vạn, anh muốn ly hôn thì trả lại số tiền này trước đi.”
Thường Tử Phi hít sâu một hơi, nhàn nhạt nói, “Khoản tiền này chắc chắn anh sẽ trả lại cho em, cho dù có phải đem bán công ty, bán hết cả nhà và xe anh cũng sẽ trả cho em. Em yên tâm, trước khi ly hôn chắc chắn anh sẽ trả hết.”
Thường Tử Phi nói xong quay người rời đi, không hề lưu luyến. Giang Thiên Nhu ngồi thụp xuống đất, cô ta ôm lấy đầu mình, tiếng khóc đau đến xé lòng.