“Giang Thiến Nhu, rồi em sẽ hối hận, anh không đáng để em làm như vậy.” “Có đáng hay không không phải do anh định đoạt, đó là cảm nhận bằng trái tim em.” Giang Thiên Nhu nói xong, ngồi xuống bên cạnh anh, nắm chặt tay anh, nói một cách kiên quyết: “Thường Tử Phi, em biết em đã làm sai rất nhiều2việc, tính tình em không tốt, tùy hứng và kiêu căng, em còn lừa dối anh, khiến mẹ anh tức giận. Nói tóm lại, em làm sai rất nhiều điều, sau này em sẽ sửa đổi, anh đừng ly hôn với em được không?” “Cho dù anh không nhắc tới việc ly hôn, người nhà em cũng sẽ không để em tiếp tục theo anh chịu khổ đâu.”
“Không, không ai có thể chia8rẽ chúng ta hết!”
Giang Thiến Nhu nhào vào lòng anh: “Thường Tử Phi, em biết bây giờ anh còn không thương em, em cũng biết trong lòng anh chỉ có An Noãn. Em bằng lòng chờ đợi, bằng lòng chờ đợi cả đời cũng được. Đừng ly với hôn em, được không? Em cầu xin anh đó!”
Tình yêu luôn làm người ta bất chấp tất cả, anh yêu An Noãn yêu tận xương6tủy, hạ mình đến mức thấp nhất, cho dù bây giờ vì cô mà trở thành hai bàn tay trắng thì anh cũng không hối hận vì đã yêu cô. Giang Thiến Nhu yêu anh chẳng phải cũng như thể hay sao? Cho dù quá khứ từng làm chuyện xấu, suy cho cùng cũng vì một chữ “yêu”, nào là tự tôn, nào là tự ái, tất cả đều có thể vứt bỏ,3dù có trở nên thấp kém đến mấy cũng đều cam tâm tình nguyện. Thường Tử Phi để mặc cô ta ôm hồi lâu, rồi mới nhẹ nhàng đẩy cô ta ra.
“Giang Thiến Nhu, chúng ta ly hôn trước, em cho anh một chút thời gian được không? Hiện giờ trong lòng anh chỉ có hình bóng của người khác, như vậy đối với em, đối với anh đều không công bằng. Đợi5anh dần dần quên đi An Noãn, nếu em vẫn không đổi ý, anh nhất định sẽ đưa em về, thật lòng yêu thương em.”
Giang Thiên Nhu quyết tâm không chịu ly hôn với anh, cô ta siết chặt eo anh, chết cũng không buông tay: “Bất kể trong lòng anh có hình bóng của ai, em cũng nhất định không ly hôn với anh đâu. Trừ phi em chết, bằng không anh vẫn là chồng của em, Giang Thiên Nhu này vẫn là vợ của anh. Em có thể cho anh thời gian, không ly hôn em cũng có thể cho anh thời gian.” Khuôn mặt Thường Tử Phi tràn ngập vẻ bất đắc dĩ.
“Anh đừng vứt bỏ em, được không? Hiện giờ mẹ anh cần người chăm sóc, anh cũng cần có người chăm sóc. Thường Tử Phi, anh có thể tiếp tục làm việc của anh, em giúp anh trông nom người nhà anh. Em bảo đảm, bất kể mẹ anh đối với em như thế nào, em cũng không làm bà tức giận, vì anh, em xin thề!” Thường Tử Phi vẫn rất bất đắc dĩ, không biết phải làm thế nào.
Giang Thiên Nhu bất chấp tất cả, coi như Thường Tử Phi đã đồng ý.
“Em đi mua quần áo và đồ dùng sinh hoạt cho anh, anh đi tắm trước đi. Người anh hôi lắm rồi.” Giang Thiến Nhu vừa định đi, Thường Tử Phi đã nắm tay cô ta kéo lại, khẽ nói: “Không cần mua gì cả, tất cả quần áo của anh đều ở một căn nhà, bây giờ anh đi lấy.”
“Em cũng muốn đi, em cùng đi với anh.”
Giang Thiên Nhu khăng khăng đòi đi theo, Thường Tử Phi do dự một chút, cuối cùng cũng không phản đối.
Khi tới căn chung cư kia, Giang Thiến Nhu biết đây là nơi trước kia anh ở với An Noãn. Thường Tử Phi tự tay thu dọn, nhanh chóng sắp xếp toàn bộ quần áo và đồ dùng hàng ngày.
Trên đường về, Thường Tử Phi khẽ nói: “Sau này anh không ở căn nhà đó nữa, em đứng ra bán giúp anh đi!”
Giang Thiên Nhu thật sự không thể tin vào tai của mình: “Anh nói cái gì, lặp lại lần nữa, em không nghe rõ!”
Thường Tử Phi lặp lại câu nói: “Bán căn nhà đó đi, để lại nhiều nhà như vậy mà không ở thì cũng lãng phí.” Giang Thiên Nhu cảm thấy phấn khởi muốn nhảy dựng lên, cô ta thầm nghĩ, đây hẳn là anh muốn giã biệt quá khứ? Đây là anh muốn khẳng định vị trí chủ nhân của cô ta chăng? Cô ta vội cam đoan: “Được, việc này cứ giao cho em, khu vực đó rất tốt, nhà cũng tốt, nhất định có thể bán được giá.”
Dạo này An Noãn rất mau đói, đêm hôm khuya khoắt cũng đói mà tỉnh dậy. Mỗi lần tỉnh dậy giữa đêm khuya thanh vắng, cô đều không đi tìm đồ ăn, bởi vì cô không muốn làm phiền mọi người, nếu người giúp việc biết cô đói, nhất định sẽ thức dậy nấu ăn cho cô. Ban ngày họ đã chăm sóc cô rất vất vả, An Noãn muốn họ được ngủ yên giấc.
Thế nhưng đêm nay, cô đói tới mức rất khó chịu, cũng không biết đói tới mức ngã bệnh rồi không. Cô chạy tới phòng tắm, ghé vào bồn cầu nôn ọe. Cái cảm giác nôn mửa này vô cùng khó chịu, như thể có một vật gì đó luôn vào dạ dày của cô, mạnh mẽ cào móc tất cả những gì trong đó ra.
Nôn mửa xong, An Noãn rửa mặt bằng nước lạnh rồi trở lại giường. Nhưng trằn trọc mãi vẫn không ngủ được, cô rất buồn bực, lúc tối ăn cũng đâu có ít, sao lại đói như thế này? Thực sự chịu không nổi, rốt cuộc An Noãn mặc quần áo vào, rón rén đi xuống lầu. Cô không dám bật đèn, tìm một chiếc đèn pin nhỏ chiếu sáng. Nhẹ nhàng đi tới bếp, cô mở tủ lạnh ra, trong đó đầy thức ăn nhưng cô lại thèm ăn mì, ăn cháo, còn muốn ăn bánh gato. Cuối cùng An Noãn quyết định làm một món đơn giản nhất: mì xào trứng gà. Cô bật bếp, đun nước trước.
Đột nhiên, An Noãn nghe phía sau có tiếng chân nặng nề truyền tới, cô sợ hãi, nhỏ giọng hỏi: “Ai đó? Là ai vậy?”
Người kia không trả lời, trái tim An Noãn đập thình thịch, cô vội tắt đèn pin, đứng im tại chỗ, không dám nhúc nhích.
Ngay sau đó, cô nghe có tiếng “lạch cạch”, đèn đột nhiên sáng lên. An Noãn vô cùng căng thẳng, cô kêu lên: “A!”
“Đêm hôm khuya khoắt, la hét cái gì? Điền à?”
Một giọng nói trầm và mạnh mẽ vô cùng quen thuộc vang lên, An Noãn xoay người lại, thì ra là Mạc Trọng Huy. Dưới ngọn đèn mờ nhạt, đôi mắt hắn hơi tối, đôi mày cau lại lộ vẻ không vui.
An Noãn thở phào nhẹ nhõm, tắt bếp, ngồi xuống ghế nhà bếp, lúc này cô vẫn còn hơi hoảng sợ, giọng nói run rẩy.
“Anh làm tôi sợ muốn chết! Tôi còn tưởng là có trộm nữa chứ. Mạc Trọng Huy, anh thật sự làm tôi sợ chết khiếp đấy!”
An Noãn thở hổn hển, một hồi lâu cũng chưa bình tĩnh lại được. “Khuya thế này, cô xuống đây làm gì?” Trông thấy cô như vậy, đôi mày hắn không giãn ra, ngược lại càng nhíu chặt hơn.
An Noãn hít vào một hơi thật sâu: “Tôi đói, dạ dày rất khó chịu, xuống tìm một chút đồ ăn, vừa mới xuống tới đã bị anh làm hết hồn.”
Mạc Trọng Huy mím môi, đi tới bếp, nước trong nồi còn đang tỏa hơi nóng. Hắn hơi khựng lại, bật bếp lên nấu nước, rồi thả mì vào.
Không lâu sau, Mạc Trọng Huy bế bát mì tới trước mặt An Noãn. An Noãn nhìn hắn với vẻ khó có thể tin nổi, lúc này cô cũng không muốn nghĩ nhiều, thầm tặc lưỡi, ăn no bụng cái đã.
“Cảm ơn anh.”
Cô không giương nanh múa vuốt như trước kia, nói một câu có phần khách sáo, rồi cầm đũa ăn ngấu nghiến. “Cẩn thận bỏng!”
Hắn kêu lên, giọng hiếm khi ân cần như vậy, chỉ có điều vẻ mặt vẫn lạnh lùng. Hắn ngồi phía đối diện, hờ hững nhìn cô ăn như hổ đói như thể cả trăm năm chưa được ăn gì.
“Lúc tối không ăn cơm à?” “Ăn rồi, nhưng lúc nãy dạ dày khó chịu nôn hết ra, cho nên lại đói.”