Bởi vì yêu cô cho nên tôn trọng cô, cho cô tất cả những gì cô muốn.
“Lão Lâm, ngày mai anh có thể đi cùng với em thêm một ngày nữa được không? Em muốn đưa anh đến một nơi.”
Lâm Dịch Xuyên nhéo má cô một cái, “Đừng nói là một ngày, cả đời cũng được.” Hôm sau An Noãn đưa Lâm Dịch Xuyên đến Giang Thành, ngồi trên máy bay Lâm2Dịch Xuyên hỏi cô, “Là quê em à?”
An Noãn gật đầu, “Đưa anh đến gặp ba mẹ em.”
Đến nghĩa trang rồi, hai người vẫn luôn đan chặt mười ngón tay vào nhau. “Mẹ em qua đời lúc sinh em, ba em cũng qua đời lúc em hai mươi hai tuổi.”
Lâm Dịch Xuyên bất giác nắm chặt tay cô hơn. Hai người quỳ xuống trước mộ An Hồng Minh.
“Ba, đây là người con8đã nói với ba, Lâm Dịch Xuyên, không ngờ nhanh như vậy đã đưa anh ấy đến thăm ba rồi.”
Lâm Dịch Xuyên cũng đàng hoàng trang nghiêm nhìn vào mộ bia nói, “Ba, mẹ...” An Noãn đánh anh một cái, phàn nàn, “Cái gì mà ba mẹ, bây giờ vẫn chưa phải, gọi là bác trai bác gái...”
Lâm Dịch Xuyên không cho là đúng, anh ôm lấy vai cô, nghiêm túc nói,6“Sớm muộn gì cũng phải thối, bây giờ không gọi ba mẹ, sau này khó sửa miệng.” An Noãn bĩu môi, lười để ý đến anh.
“Ba, mẹ, cảm ơn ba mẹ đã đưa An Noãn đến với thế giới này, giao cô ấy cho con. Xin hai người yên tâm, con sẽ nắm tay cô ấy, mãi mãi không buông ra, cả đời này sẽ thương cô ấy, tôn trọng cô ấy,3bảo vệ cô ấy.”
“Sao anh nói chuyện sến súa quá vậy!” Khóe mắt An Noãn cay cay. Lâm Dịch Xuyên nắm tay cô đặt trước ngực, “Mỗi câu anh nói đều là lời thật lòng, An Noãn, anh yêu em”
An Noãn không kìm lòng được ôm chầm lấy anh, cô khàn khàn nói, “Cảm ơn anh, anh không chỉ yêu em mà còn tôn trọng em nữa.” Sau đó, Lâm Dịch Xuyên5nói muốn An Noãn đưa anh đi chơi ở Giang Thành hai ngày, anh muốn làm quen với thành phố của tuổi thơ cô.
An Noãn đưa anh đến trường tiểu học, trung học, đại học của cô. Bước trong khuôn viên trường đại học, vẻ ngoài của Lâm Dịch Xuyên liên tục thu hút các cô gái nhìn về phía họ, còn bàn tán xôn xao.
An Noãn rất khó chịu, Lâm Dịch Xuyên lại rất bình tĩnh. “Em có thể nói cho anh biết, tại sao em chưa tốt nghiệp đại học không?” An Noãn có chút khó xử, nhăn mày, “Anh thật sự muốn biết?” “Anh muốn biết tất cả về em.” “Được rồi, em nói với anh, nhưng em sợ anh biết rồi, sẽ không cần em nữa.” Lâm Dịch Xuyên phụt cười thành tiếng, cô khiến anh càng tò mò hơn rồi.
“Lúc trước em rất hư, em đã từng dùng dao đâm một người bị thương, em không tốt nghiệp đại học là vì phải ngồi tù.”
“Đâm một người bị thương? Là nam hay nữ?”
“Một cô gái.”
Lâm Dịch Xuyên cau mày chặt hơn, “Vì yêu mà phạm tội?”
An Noãn rất nghiêm túc gật đầu. Lâm Dịch Xuyên buồn bực hừ một tiếng, “Tốt nhất đừng để anh gặp được tên đó, nếu không anh đánh hắn một trận.”
“Anh không ghét bỏ em?” “Ghét chứ, anh ghét việc trong lòng em từng có người khác.”
Nhiều năm không đến trường, sự thay đổi của ngôi trường khiến cho An Noãn kinh ngạc, cô đã hoàn toàn không còn nhận ra ngôi trường này nữa. Nhà ăn, tòa nhà giảng đường, tòa nhà học vụ, tòa nhà ký túc, tất cả đều đã được đổi mới. Trong đó, thứ làm người khác chú ý nhất chính là khối kiến trúc to lớn kia - thư viện.
Ngay cả nhà thiết kế lớn Lâm Dịch Xuyên cũng không tự chủ được gật đầu tán thưởng, “Thiết kế của thư viện này thật xuất sắc.”
“Chậc chậc, đúng là không đơn giản, công trình có thể được anh khen như vậy, thật sự không phải là một công trình tầm thường đâu.” “Thiết kế của thư viện này tốn không ít tâm tư, cũng không ít tiền bạc vào trong đó. Trường học của bọn em cũng nhiều tiền phết đấy nhỉ?” “Không đầu, chắc là do có ông chủ lớn nào đó quyên góp đó thôi, trường học lấy đâu ra nhiều tiền vậy.”
Lâm Dịch Xuyên đột nhiên nảy ra ý tưởng, “Hay là anh cũng quyên góp cho trường mẫu giáo của em chút gì đó, sân thể dục được không?” “Anh thì nhiều tiền rồi, giữ lại sau này mua nhẫn kim cương cho em đi.”
Lâm Dịch Xuyên cười ha ha ra tiếng, tiếng cười rất thoải mái, anh ra vẻ nói, “Nhẫn kim cương đã mua từ lâu rồi, người nào đó lúc đầu lại không chịu lấy.”
“Em là bị anh dọa sợ, đâu ra có chuyện còn chưa yêu đương đã cầu hôn người ta chứ.” Lâm Dịch Xuyên cau mày, “Chúng ta ở bên nhau nhiều năm như vậy còn không tính là yêu đương vậy thể nào mới tính?” “Hẹn hò, nắm tay, hôn, như vậy mới tính là yêu đương.” Lâm Dịch Xuyên bỗng nhiên kéo vai cô lại, tiến đến bên tai cô, xấu xa nói, “Có phải còn cả make love nữa không?”
“Cút!” An Noãn đạp tới một cước. Giang Thành thật sự rất nhỏ, An Noãn không ngờ sẽ gặp được La Hiểu Yến ở thành phố này.
Cô và Lâm Dịch Xuyên đến một nhà hàng tư nhân ăn cơm, anh nói muốn thử khẩu vị của người Giang Thành, trùng hợp thay La Hiểu Yến lại là nhân viên phục vụ của nhà hàng này.
Khi cô ta bưng cái mâm đưa tới bàn An Noãn, cả hai đều giật mình.
“An... Noãn...”.
An Noãn mím môi, thấp giọng trả lời một tiếng, “La Hiểu Yến, trùng hợp vậy.” “Giang Thành chỉ lớn có bấy nhiêu thôi, ở đâu cũng có khả năng gặp được, sao em lại trở lại, người này là?” La Hiểu Yến nhìn Lâm Dịch Xuyên hỏi An Noãn.
An Noãn cười giới thiệu, “Đây là bạn trai em, Lâm Dịch Xuyên.” “Chào cô.” Lâm Dịch Xuyên rất lịch sự chào hỏi La Hiểu Yến. “Hai người yêu nhau bao lâu rồi? Chắc sắp cũng kết hôn rồi nhỉ?”
Bao lâu, An Noãn nhất thời cũng không tính rõ. Lâm Dịch Xuyên lại kéo vai cô qua, cười trả lời La Hiểu Yến, “Yêu nhau rất nhiều năm rồi, vốn dĩ cũng sắp kết hôn, nhưng cô gái này vẫn muốn thử thách tôi một năm nữa.”
“Thật tốt. Hai người từ từ ăn, bữa ăn này coi như tôi mời.” “Thôi, thể em sẽ ngại lắm.”
“An Noãn, nếu em vẫn coi chị là bạn thì đừng từ chối nữa.” Cuối cùng ăn xong bữa cơm này, An Noãn vẫn trả tiền. Có nhiều lúc vẫn nên rõ ràng một chút. Lúc hai người rời khỏi nhà hàng, La Hiểu Yến nói một câu đầy ý tứ, “An Noãn, chị chỉ muốn nói, số em thật là tốt.”
Họ ở lại khách sạn Giang Thành một đêm, hôm sau, Lâm Dịch Xuyên bay thẳng đến Luân Đôn, An Noãn về Bắc Kinh.
Lúc đầu Lâm Dịch Xuyên kiên quyết muốn tiễn cô đến Bắc Kinh, nhưng An Noãn thế nào cũng không chịu. “Em ghét những cảnh chia tay, chúng ta cũng đừng ai tiễn ai cả, tự ai người nấy đi đi.” Cuối cùng hai người trao cho nhau một nụ hôn nồng nhiệt ngay tại giữa sân bay, rồi mỗi người tự mình rời đi hai hướng khác nhau.
***
Khi trở lại Bắc Kinh, An Noãn nhanh chóng vùi đầu vào công việc, cô trở thành nhà thiết kế hàng đầu của JM chi nhánh Bắc Kinh.
Lúc đầu Hứa Vĩ Thần còn trêu chọc cô, “Tôi nói cô trở về tập trung tinh thần làm bà chủ tịch của cô đi, ở lại đây chịu khổ chịu mệt làm gì chứ? Một người phụ nữ cần gì phải làm cho bản thân vất vả như vậy?”
Anh ta vẫn luôn cho rằng An Noãn đang giận dỗi Lâm Dịch Xuyên. Dần dần anh ta cũng bị thái độ làm việc của cô làm cho cảm động, hóa ra cô nhóc này nghiêm túc thật. Trước giờ anh ta vẫn biết cô là người rất nỗ lực, lần này lại làm như thể liều mạng vậy.
Tình yêu hóa ra không hề đơn giản như vậy, làm người phụ nữ của Lâm Dịch Xuyên chắc cũng áp lực lắm. Hứa Vĩ Thần cũng bắt đầu đối xử nghiêm túc với cô, anh ta cho cô một đội ngũ thiết kế xuất sắc nhất.