Tình Đắng

Chương 216: Cháu ngoại ruột, có chiều thế nào cũng không quá (3)



An Noãn không còn cách nào khác, chỉ có thể tìm Hứa Vĩ Thần cầu cứu.

Hứa Vĩ Thần nhíu mày, bực bội nói, “Thẩm Thần Phong bị gì vậy, anh ta không hiểu quy tắc trước sau à, đã đồng ý với Mạc Thị cả rồi, bây giờ sai hẹn người ta sẽ nghĩ về cô thế nào đây?”

Sau đó Hứa Vĩ Thần liên lạc với Mạc Thị, quản2lý cấp cao của Mạc Thị vô cùng phối hợp giúp họ dài thời gian hẹn lại một tiếng đồng hồ. Hứa Vĩ Thần cúp máy, nhún vai, “Chắc chắn là không thể đổi ngày được bao nhiêu là lãnh đạo như thế không thể phối hợp với một mình cô, họ như vậy là đã rất nể mặt lắm rồi, bữa tối lùi lại một tiếng đồng hồ,8cô tự xem mà làm đi.”

An Noãn lái xe đến khách sạn Thấm Thần Phong đã đặt trước.

Cô tới sớm trước mười phút, nhưng Thẩm Thần Phong đã ở bên ngoài đợi cô, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. “Tổng giám đốc Thẩm” An Noãn cười chào hỏi anh ta.

Khóe miệng Thẩm Thần Phong giật giật, “Đi thôi.”

Thẩm Thần Phong đưa An Noãn đến một gian phòng VIP của6khách sạn, đẩy cửa ra bước vào. An Noãn hoàn toàn giật mình, trong đó có rất nhiều người kỳ lạ, người nào cũng đang nghiêm túc quan sát cô, đặc biệt là ông lão ngồi ở vị trí chính giữa, cô thấy vẻ mặt của ông dường như sắp khóc đến nơi rồi. An Noãn nhìn kỹ lần nữa, tưởng chừng như toàn thân đều toát mồ hôi,3ông lão này chắc không phải là...

Bước chân An Noãn bỗng dừng lại đứng bên cạnh cánh cửa, không dám bước vào.

“Tổng giám đốc Thẩm, chúng ta không vào nhầm chỗ chứ?” “Không nhầm đâu, qua đây tôi giới thiệu với cô.” Thẩm Thần Phong kéo cánh tay An Noãn bước thẳng đến trước mặt ông cụ, “Đây là ông nội tôi.”

An Noãn vừa đứng đến trước mặt ông5cụ, nước mắt ông đã trào ra, ông vô cùng kích động gọi cô, “Cháu à, cháu gái của ông, cháu và mẹ cháu dáng dấp thật là quá giống nhau, giống quá đi mất!”

Thẩm Thần Phong cau nhẹ chân mày, vốn dĩ đã nói trước người nào cũng phải giữ bình tĩnh, yên ổn ăn một bữa cơm đoàn tụ. Nào có ngờ đâu ông cụ hoàn toàn không thể khống chế được cảm xúc của mình.

Đậu Nhã Quyên vội vàng đỡ ông cụ ngồi xuống, nói nhỏ vào tai ông, “Ba, ba ngồi xuống đã, đã nói trước là không được kích động rồi mà.”

Ông cụ lại lần nữa ngồi xuống chỗ của mình, ông không hề chớp mắt, cứ nhìn mãi về phía An Noãn.

Thẩm Thần Phong đưa An Noãn qua tiếp tục giới thiệu, “Đây là bác Cả của tôi, vợ bác ấy, anh họ tôi. Bác Cả và anh họ đều ở quân khu Thẩm Dương.”

An Noãn thấy mơ hồ không hiểu chuyện gì.

Thẩm Thần Phong đưa cô đi tiếp tục giới thiệu, “Đây là bác Hai tôi, bác gái, anh họ thứ hai, bác Hai tôi chắc cũng không cần tôi giới thiệu nữa, cô tự nhìn đi.”

An Noãn nhìn người đàn ông uy nghiêm này, là người mà mỗi ngày trên ti vi đều có thể nhìn thấy, lúc này ông ta lại nở nụ cười hiền từ với cô, An Noãn bị dọa đến mức hai chân đều xụi lơ, tưởng như muốn ngã xuống. “Thẩm... chủ...”

An Noãn thậm chí còn không thể nói ra một câu hoàn chỉnh. Thẩm Thần Phong than nhẹ, kéo cô đến trước mặt ba anh ta giới thiệu, “Đây là ba tôi, mẹ tôi, ba tôi ở quân khu Bắc Kinh.”

Thẩm Thần Phong giới thiệu xong tất cả mọi người, An Noãn đứng trần trần như một khúc gỗ, ánh mắt nhìn đi nhìn lại ông cụ và bác Hai của Thẩm Thần Phong.

“Cháu giới thiệu xong rồi, ông nội, ông tự mình nói với cô ấy đi.”

Nước mắt của ông cụ vẫn còn đang rơi xuống, bây giờ đâu còn là vị lãnh đạo đã từng hô mưa gọi gió trong giới chính trị nữa.

“Cháu gái, đến đây, đến bên cạnh ông này.” An Noãn không hề nhúc nhích, cô hoàn toàn không hiểu được tình huống lúc này là thế nào. Ông lão gấp gáp tự mình bước qua dùng sức nắm lấy tay cô. An Noãn muốn rút tay về, nhưng lại bị ông cụ nắm rất chặt.

“Cháu tên là An Noãn?”

An Noãn gật đầu.

“Ba của cháu có phải tên là An Hồng Minh không?”

Nét mặt cô đông cứng lại, gật đầu. “Mẹ cháu có phải tên là Thẩm Diệc Như?” Lần này An Noãn lại cau chặt mày hơn, “Làm sao ông biết được ba mẹ cháu?” “Cháu à, ông là ông ngoại cháu, cháu là đứa cháu gái ngoại ruột của ông.”

An Noãn vô thức rút tay về, lùi về phía sau mấy bước liền.

“Cháu gái, ông ngoại có lỗi với cháu, năm đó do ông quá cố chấp, ông phản đối Diệc Như và ba cháu yêu nhau

mới dẫn tới việc làm mất các cháu, bây giờ ba mẹ cháu đều đã không còn nữa, ông ngoại sẽ chăm sóc cháu, cho cháu tất cả mọi thứ tốt nhất trên thế giới này.” An Noãn sợ đến mức liên tục lùi về phía sau, cô nói nhỏ một câu, “Xin lỗi, cháu không có ông ngoại, ông nhận lầm người rồi.” Nói xong cô liền chạy ra khỏi phòng. Ông cụ đau lòng quá mức, hôn mê bất tỉnh. An Noãn ra sức chạy, cứ chạy như vậy, cô chỉ muốn chạy nhanh hơn một chút, không để cho bất cứ người nào có thể đuổi kịp cô. Nhưng Thẩm Thần Phong vẫn đuổi kịp, một tay anh ta cầm chắc cánh tay cô, trầm giọng quát lên, “An Noãn!”

“Thẩm Thần Phong, anh nói cho tôi biết, tất cả những chuyện này đều không phải là thật phải không?” Chân mày Thẩm Thần Phong cau chặt, anh ta đột nhiên gầm lên, “Chết tiệt! Tôi cũng mong tất cả những chuyện này đều là giả, trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như thế? Người con gái tôi thích cuối cùng lại trở thành em gái tôi, có phải ông trời đang trêu đùa tôi không?” “Xin lỗi, tôi muốn yên tĩnh một mình.”

An Noãn dùng sức đấy anh ta ra, một mình chạy đi. Thẩm Thần Phong đuổi theo hai bước, rốt cuộc cũng không đủ can đảm tiếp tục đuổi theo.

An Noãn chạy như điên trên đường lớn, từ nhỏ cô đã không có mẹ, ba cô nói với cô, lúc sinh có mẹ cô vì khó sinh mà qua đời, là bởi vì ông không có tiền, không thể đưa mẹ cô đến bệnh viện lớn, không trả nổi phí phẫu thuật sinh mổ. Ba cô vẫn luôn tự trách bản thân vô dụng, nhưng mà trong lòng cô người cô hận nhất chính là ông ngoại. Nếu như không phải ông ép ba mẹ cô đến bước đường cùng, mẹ cô cũng sẽ không chết, cô cũng sẽ không phải từ nhỏ đã không có mẹ.

Cô từng trách móc với ba cô rằng, “Tại sao ông ngoại có thể quá đáng như vậy?” Nhưng mà ba cô an ủi cô, “Bởi vì ông ngoại thương mẹ con nên mới không thể chấp nhận chuyện mẹ con yêu ba, bởi vì ba không thể cho mẹ con hạnh phúc.” “Không, ông ngoại là người xấu nhất thế giới, làm sao ông ấy có thể đem tình cảm với tiền bạc và quyền lực gộp chung một chỗ? Nếu như không vì ông ấy, mẹ con cũng sẽ không xảy ra chuyện.” Từ khi còn là một cô bé, cô đã đem mối hận thù này chôn sâu vào đáy lòng. Nhưng ba cô vẫn luôn nói với cô, “Noãn Noãn, nếu như có một ngày con gặp được ông ngoại con, nhất định phải thật hiếu thảo với ông, trước khi qua đời điều mà mẹ con hối hận nhất chính là không thể hiểu kính với ông ấy, sau này con nhất định phải thay mẹ con hoàn thành điều tiếc nuối này của bà ấy.” An Noãn hứng lấy cơn gió lạnh, cô không ngừng chạy, chỉ hy vọng có thể chạy mãi như vậy, không bao giờ quay đầu lại.

Nhưng chạy mãi cũng mệt, cô thấy một băng ghế dài rồi ngồi xuống, ngắm nhìn dòng người qua lại trên đường. Có những bậc cha mẹ trẻ tuổi bồng theo con nhỏ, có những cô bé cậu bé kéo tay người già, một cô gái vẫn luôn kiên cường nỗ lực như cô cuối cùng cũng không kìm được nước mắt.

Từ nhỏ đến lớn, cô luôn ngưỡng mộ những người khác có gia đình hoàn chỉnh biết bao. Từ trước tới giờ cô đều không biết được cảm giác có mẹ sẽ như thế nào.

Cô yêu Tảo Tảo, luôn yêu thương thằng bé vô điều kiện, cô không muốn Tảo Tảo giống như mình, cả đời cả ôm niềm tiếc nuối như vậy. Hứa Vĩ Thần liên tục gọi điện thoại cho An Noãn, gọi rất nhiều cuộc, nhưng cô gái này lại không nghe máy. Thấy sắp đến giờ hẹn, anh ta đành đến khách sạn một mình trước. Người của Mạc Thị và bên thi công đều đã đến, ngay cả ông chủ của tập đoàn Mạc Thị - Mạc Trọng Huy cũng đã tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.