Tình Đắng

Chương 249: An noãn bị đánh (1)



An Noãn không nhịn được nói, “Trợ lý Trương quả thật là một trợ lý rất tốt.” “A “Đúng vậy, cũng chỉ có trợ lý Trương mới có thể chấp nhận được cái tính thối đó của Huy thôi. Anh ấy bị bệnh còn không cho ai nói với người nhà họ2Mạc, nếu như em không gọi điện thoại cho trợ lý Trương, anh ấy cũng sẽ không nói cho em biết, chị nói xem người này có quá đáng không, có đau đớn gì cũng tự mình gánh vác. Đang yên đang lành thì ngâm nước lạnh làm cho mình lạnh tới8nỗi bị cảm, phát sốt, y như trẻ con ấy. Có lúc em thật sự muốn có thể ở bên cạnh anh ẩy hàng ngay, chăm sóc cho anh ấy, nhưng mà ông nội em ở bên Hồng Kông không đồng ý, sức khỏe ông nội em cũng không tốt, không thể6rời xa em một ngày được.”

An Noãn cũng không biết nên an ủi cô ấy như thế nào, vào giờ phút này, tâm tình cô rất phức tạp.

“Trên đời này nếu như vẹn được cả đôi đường thì tốt biết mấy, em thật sự hy vọng mình phân thân ra được, một3người chăm sóc ông nội, một người ở bên Huy. Chị An Noãn, em hâm mộ chị lắm, không có người nhà cũng bớt đi không ít phiền muộn, chỉ cần ở bên cạnh người mình yêu là được rồi.”

An Noãn cười, không giải thích, có thêm nhiều người thương yêu không5phải tốt hơn sao.

Bọn họ thong thả cùng nhau ra khỏi bệnh viện, “Chị An Noãn, lần này em phải ở lại mấy ngày để chăm sóc anh ấy thật tốt. Nếu có thời gian em sẽ gọi điện thoại cho chị, chị đi chơi với em nhé. Ở Bắc Kinh, em chỉ có mình chị là bạn thôi.”

An Noãn thờ ơ gật đầu. “Chị An Noãn, chị đúng là một người tốt, nếu như chúng ta quen biết nhau sớm một chút, nhất định đã là bạn thân của nhau rồi.” Nhìn nụ cười ngây thơ trên mặt Lý Hân Như, An Noãn chỉ cảm thấy trái tim thắt lại đau đớn.

Vợ chưa cưới của hắn là một cô gái tốt đẹp như vậy, giống như Án Noãn của nhiều năm trước, trái tim hoàn toàn trao về hắn. Hai người có thể đến được với nhau, có lẽ không phải là tình yêu mà là gặp được nhau ở thời điểm chính xác.

“Chị An Noãn, em không tiền chị nữa, anh ấy đã không ăn gì cả một ngày rồi, em phải quay về dỗ anh ấy. Cái người này nhìn bề ngoài thì rất lợi hại, bị bệnh một cái là y như trẻ con, đúng là giày vò nhau mà.”

Lý Hân Như nói như vậy rồi vẫy tay chào An Noãn, quay đầu rời đi.

An Noãn đứng ở bên ngoài đợi xe taxi, trợ lý Trương đột nhiên lái xe dừng ở trước mặt cô, cậu ta hạ cửa kính xe xuống, lạnh lùng nói, “Cô An, lên xe đi, tôi đưa cô về.” Không cần đâu, tôi muốn đi một mình.”

Trợ lý Trương nghe thấy cô nói như vậy thì xuống xe.

“Cô An, có mấy lời có lẽ là cô sẽ không muốn nghe, nhưng tôi vẫn phải nói với cô.”

An Noãn dừng bước.

“Cô An, có lúc tôi cảm thấy cô rất vô tình, rất tàn nhẫn. Từ trước tới giờ tôi chưa từng thấy có ai yêu một người sâu đậm giống như ngài Mạc, cô có biết phải yêu một người như thế nào mới có thể dùng cách tự làm hại bản thân mình để quên đi đau đớn trong lòng không? Nếu như cô đã không còn yêu ngài Mạc nữa thì cô không nên trở lại. Có lẽ nếu cô không bao giờ xuất hiện nữa thì phần tình cảm kia sẽ bị chôn giấu mãi ở trong lòng, mặc dù có lúc đau đến chết lặng, cho dù anh ấy vẫn sẽ làm tổn thương chính mình, nhưng cũng không đến nỗi đau như vậy.”

An Noãn ngây ra nhìn người quen thuộc lại có chút xa lạ trước mặt.

“Cô An, nếu như cô và ngài Mạc đã không thể trở về được như trước đây nữa thì xin cô hãy rời đi đi, hoàn toàn rời khỏi thế giới của anh ấy, cùng bạn trai của cô trở về Luân Đôn. Vợ chưa cưới của ngài Mạc là cô Lý, cô biết đúng không, cô ấy rất hiền lành, khiêm tốn nhã nhặn, khí chất cao quý, đứng bên ngài Mạc cũng xứng đôi vừa lứa, trai tài gái sắc, chúng tôi đều rất xem trọng bọn họ. Đáng quý nhất chính là cô ấy rất yêu ngài Mạc, vừa nghe nói ngài Mạc bị bệnh đã vội vàng chạy tới. Tôi tin cứ tiếp tục như vậy, một ngày nào đó ngài Mạc sẽ bị cảm động. Nhớ năm đó lúc cô theo đuổi ngài Mạc, anh ấy cũng bị cô làm cho cảm động từng chút từng chút một như vậy đấy thôi.”

“Trợ lý Trương, anh im miệng đi!” An Noãn tức giận gào lên ngắt lời cậu ta, “Tất cả mọi người đều có thể trách cứ tôi, nhục mạ tôi, nhưng anh thì không thể, anh tận mắt thấy chúng tôi đi một đường tới bây giờ, không phải tất cả mọi tình yêu đều có thể kết thúc tốt đẹp. Tình yêu của tôi và Mạc Trọng Huy làm tổn thương quá nhiều người, ba sinh mạng vô tội, còn có một người điên ở bệnh viện, chúng tôi còn tiếp tục yêu nhau sẽ làm tổn thương càng nhiều người hơn nữa. Những chuyện này anh là người rõ ràng nhất, anh là người anh ta tín nhiệm nhất, tại sao anh không khuyên anh ta, không giảng giải cho anh ta hiểu mà hết lần này đến lần khác lại muốn tác hợp chúng tôi? Vô dụng thôi, không có tác dụng gì cả đâu.”

Trợ lý Trương hít sâu một hơi, lạnh lùng nói, “Bởi vì mất đi cô, anh ấy sống còn khó chịu hơn là chết.” An Noãn dùng sức gạt nước mắt.

“Tôi ở trong tù ba năm, anh ta chưa từng tới thăm tôi một lần. Tôi ở nước Anh bốn năm, anh ta chưa từng tìm tôi một lần. Anh nói cho tôi biết, đây là yêu sâu đậm một người kiểu gì hả?”

“Anh ấy đi tìm cô, cô sẽ trở lại sao?”

An Noãn dùng sức gào lên, “Anh ta chưa từng thử, làm sao biết tôi sẽ không trở lại?”

Trợ lý Trương hơi khựng lại, rồi giải thích, “Ông Mạc mắc phải bệnh hiểm nghèo, lúc nào cũng có thể rời đi, bốn năm nay, trừ ngày giỗ của ba cô là ngài Mạc sẽ đến Giang Thành cúng tế ông ấy ra, thời gian còn lại anh ấy đều không rời khỏi Bắc Kinh.”

“Đúng vậy, ông Mạc quan trọng đối với anh ta như vậy, Lý Hân Như là người vợ ông Mạc chọn cho anh ta, anh ta nên ngoan ngoãn làm một đứa cháu ngoan, đúng theo tâm nguyện của ông Mạc.” An Noãn lạnh lùng nói xong, đi thẳng. Một mình cô quanh quẩn ở trên con phố xa lạ, đột nhiên không muốn trở về khách sạn, không muốn trở về nhà họ Thẩm, chẳng muốn đi đâu, chỉ muốn ở một mình. Chờ đợi đủ rồi, thất vọng hết lần này đến lần khác, cuối cùng tuyệt vọng. Bây giờ Mạc Trọng Huy dùng cách như vậy để ép cô, khiến cho cô cảm thấy không thở nổi. Rất nhiều năm trước kia, cô hy vọng hắn muốn sống không được muốn chết cũng không xong đến nhường nào. Nhưng hôm nay thấy hắn nằm ở trên giường bệnh, dùng cách thức cực đoan làm tổn thương chính mình, cô lại thấy rất đau lòng.

Có hận nhiều hơn nữa, oản nhiều hơn nữa có phải cũng sẽ tan thành mây khói dần theo thời gian hay không?

Cô hy vọng mọi người đều sống tốt, hạnh phúc sống qua ngày.

Có lẽ Trương Húc nói đúng, cô không nên trở lại, không nên trở lại phá vỡ cán cân thăng bằng ấy. Nhưng cô không hối hận, bởi vì cô đã tìm lại được người nhà, biết trên thế giới này vẫn có nhiều đang thương yêu cô người như vậy, không có ai chế hạnh phúc quá nhiều cả.

Sắc trời dần tối, điện thoại trong túi xách bắt đầu vang lên.

Ấn nút nghe, giọng nói nóng nảy của Lâm Dịch Xuyên truyền tới, “Em đang ở đâu thể: Đến công ty không đón được em.” An Noãn ngẩng đầu lên nhìn thấy một tiệm bánh ngọt, vì vậy thản nhiên nói, “Em ở bên ngoài mua bánh ngọt.”

Đầu kia khẽ thở dài, oán trách nói, “Sau này có chuyện gì em có thể gọi điện thoại cho anh trước được không? Anh đợi em ở cổng công ty cả tiếng đồng hồ rồi.”

“Lâm Dịch Xuyên, nếu như bảo anh từ bỏ ở tất cả Luân Đôn, tới Bắc Kinh phát triển, anh có đồng ý không?” Lâm Dịch Xuyên mắng ở đầu bên kia, “Em nổi điên cái gì thế? Em đang ở đâu, anh tới đón em.” “Em sắp đến khách sạn rồi, anh đi thẳng về đi.”

Cúp điện thoại, An Noãn thở dài một hơi, trên thế giới này chung quy không có cách nào vẹn cả đôi đường cả.

An Noãn gần như về đến khách sạn cùng Lâm Dịch Xuyên, Lâm Dịch Xuyên nhìn thấy hai tay cô trống trơn, u ám hỏi, “Bánh ngọt đâu?”

“Bị anh mắng, không dám mua.”

Một câu nói làm cho Lâm Dịch Xuyên bật cười, không biết làm sao xoa tóc cô, cười nói, “Em mà sợ anh như thế thật thì đã tốt rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.