An Noãn hơi khựng lại, sau đó vẫn cười nói: “Ông ngoại rất tốt, chắc chắn ông sẽ rất thích Tảo Tảo của chúng ta.”
Đến khách sạn, họ cùng nhau ăn gì đó, Lâm Dịch Xuyên nói lúc ở trên máy bay Tảo Tảo hưng phấn đến nỗi không chịu ngủ, giờ ăn cơm mắt bé con cứ díu cả lại. Ăn xong, An Noãn nhanh chóng tắm cho bé rồi bế lên giường. “Con muốn ôm mẹ ngủ.” Bé con nằm trên giường làm nũng, ôm chặt lấy An Noãn không cho cô đi. An Noãn dỗ dành2thằng bé: “Mẹ đi tắm rồi sẽ quay lại với con ngay.” “Không đâu, con sợ mẹ lừa con, ngủ dậy lại không thấy mẹ đâu nữa.” An Noãn hết cách đành phải nằm xuống, ôm cơ thể bé nhỏ kia vào lòng.
Vỗ về một hồi cuối cùng thằng bé cũng ngủ, An Noãn nhân lúc bé ngủ chạy đi tắm, nhưng tay thằng bé lại ôm chặt cứng lấy eo cô.
Thằng bé này từ nhỏ đã thiếu cảm giác an toàn, có lẽ vì Lâm Dịch Xuyên không có thời gian ở bên nó, An Noãn cũng phải8đi làm nên lúc nào thằng bé cũng có cảm giác mọi người sẽ rời xa nó.
Thôi, không tắm thì thôi vậy, An Noãn ôm chặt lấy Tảo Tảo, giờ phút này thằng bé chính là tất cả của cô.
Lâm Dịch Xuyên đẩy cửa vào, đi thẳng về phía giường, vỗ vỗ đầu An Noãn khẽ nói, “Đi thôi.”
An Noãn nghi hoặc hỏi: “Đi đâu cơ?”
“Em ở bên nó lâu thế rồi, có phải cũng nên ở bên anh một lát không?” An Noãn xì một tiếng, “Lâm Dịch Xuyên, càng ngày anh càng có tiền đồ quá nhỉ,6lại còn tranh với con mình chứ.”
“Em không đi anh sẽ gọi nó tỉnh dậy đấy.”
An Noãn lườm anh, rón rén bỏ tay Tảo Tảo ra khỏi eo mình.
Chân vừa chạm đất, cô đã bị Lâm Dịch Xuyên ôm lấy, nửa ôm nửa kéo ra khỏi phòng.
Anh đá cửa phòng ngủ ra, vội vã áp cô lên tường. “Lâm Dịch Xuyên, anh phát điên cái gì thế?”
Anh hôn hít lên má cô, hơi thở hổn hển.
“Em không cho anh ăn thì để anh ôm hôn chắc được chứ nhỉ? Anh đã miễn cưỡng chiều theo em lắm rồi đấy.”
Lâm3Dịch Xuyên ôm hôn cô điên cuồng, hôn đến khi gần như không chống đỡ nổi nữa anh mới buông cô ra. “Em đã thuyết phục được ông chưa? Hôm nào chúng ta đi gặp ông?”
An Noãn buồn bực lắc đầu.
“Hay mai đi luôn đi, anh đưa Tảo Tảo tới xin ông, nếu ông không cho phép chúng ta bên nhau, anh với Tảo Tảo sẽ quỳ xuống trước mặt ông, để anh xem ông có thể nhẫn tâm đến đâu.”
An Noãn hầm hừ, “Anh đừng thử thì hơn, ông ngoại em chuyện gì cũng có thể làm được5đấy, nếu không nói trước mà đến gặp ông luôn, có khi ông bắn nổ xác anh luôn cũng không biết chừng.”
Lâm Dịch Xuyên cau mày, buồn bực hỏi: “Rốt cuộc ông là ai mà ghê gớm như vậy?”
“Anh gặp được bác hại của em là biết ngay thôi.”
“Thôi, không nói chuyện này nữa, kể cả ông ngoại em không đồng ý em cũng là người của anh, anh mệt rồi, ngủ với anh đi.” An Noãn giật giật khóe miệng, bực dọc nói, “Em muốn ngủ với Tảo Tảo, anh ngủ một mình đi.” “Không được, em là vợ của anh, đâu phải vì nó chứ.”
“Lâm Dịch Xuyên, anh có đến mức đi tính toán với con mình như thế không? Tảo Tảo còn nhỏ, anh để thằng bé ngủ một mình ở chỗ lạ như thế mà được à?”
“Tuy thằng bé còn nhỏ nhưng rất độc lập, không sao đâu.” An Noãn không thèm để ý đến anh nữa mà đi thẳng ra ngoài.
Lâm Dịch Xuyên ôm lấy hông cô, quăng cô lên giường. “Tối nay em phải ngủ ở đây, không được đi đâu hết. Để anh bảo Hứa Vĩ Thần qua ngủ với Tảo Tảo.”
Sau đó An Noãn cũng không chống đối nữa, cô chạy vào nhà tắm tắm rửa rồi ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh Lâm Dịch Xuyên. Vì nợ anh quá nhiều điều, nhiều khi cô cảm thấy dâng mình cho anh cũng không báo đáp nổi.
“Noãn, anh đau đầu quá, bóp đầu cho anh với.”
Lâm Dịch Xuyên nằm xuống giường, nhíu mày, trông anh có vẻ rất mệt mỏi. An Noãn đặt đầu anh lên đùi mình, khẽ ấn vào huyệt thái dương cho anh, “Có phải dạo gần đây bận lắm không?” “Ừ, thu mua một công ty kiến trúc, bận rộn mấy ngày không ngủ được một giấc tử tế, anh phải tăng ca liên tục để giải quyết xong sớm chuyện này để qua đây với em. Anh thật sự rất sợ, anh mà không trông coi em, em sẽ bị người khác cướp mất.”
“Lâm Dịch Xuyên, tự tin của anh đâu mất rồi?” “Anh nói rồi, anh rất tự tin về mình, nhưng anh không có tự tin với em.”
An Noãn mím môi, cũng không cãi lại. Lâm Dịch Xuyên ngủ rất nhanh, chắc vì mệt quá rồi. Sáng hôm sau vốn có kế hoạch đưa Tảo Tảo đi chơi, nhưng An Noãn lại nhận được điện thoại của Thẩm Diệc Minh, ông mới đi khảo sát ở ngoài về, muốn gặp cô. Ông đích thân tới đón An Noãn về nhà họ Thẩm.
An Noãn đành phải nói với ông, “Bác, bạn trai cháu tới đây, bác có thể gặp anh ấy một lát được không ạ?” Thẩm Diệc Minh theo phản xạ cau mày lại nhưng vẫn cười nói: “Theo bác về nhà trước đã, chuyện này để về nhà rồi nói.”
Trên đường về nhà họ Thẩm, Thẩm Diệc Minh vẫn nắm chặt tay cô, nói với giọng điệu bất đắc dĩ: “Nghe nói cháu cãi nhau với ông ngoại, hai ngày nay không về nhà rồi hả?”
An Noãn bặm môi không nói gì.
“Tính khí của cháu y hệt mẹ cháu vậy, trông thì rất ít nói thật thà biết điều, nhưng thực chất lại rất bướng, cái tính này cũng được thừa hưởng từ ông cụ đấy. Bác chỉ muốn nói, dù cháu có tranh cãi với ông thể nào thì cũng vẫn phải về nhà chứ. Cháu có biết cháu không về làm ông buồn thế nào không? Cháu không thể để người lớn cúi đầu với cháu trước chứ.”
“Cháu không hề nghĩ tới việc muốn ông cúi đầu, cháu chỉ muốn hai bên cùng bình tĩnh lại thôi. Bác ơi, ông nói có thể nào ông cũng không đồng ý gặp bạn trai cháu, bác nhất định phải giúp cháu nhé.” Thẩm Diệc Minh nặng nề thở dài một hơi, “Thậm chí bác còn phản đối hơn cả ông ngoại cháu nữa ấy, cháu bảo bác phải giúp cháu thế nào được đây?”
“Bác...”
“Đừng có làm nũng với bác, không có tác dụng gì đâu.” Thẩm Diệc Minh nói thì nói vậy, nhưng thật ra trong lòng cũng đã thỏa hiệp rồi. “Bác ơi, ở trong nhà bác là người có tiếng nói nhất, ông cũng chỉ nghe lời bác thôi, cháu xin bác giúp cháu đi được không? Mọi người chỉ cần gặp anh ấy một lần thôi, anh ấy thật sự rất xuất sắc đấy ạ.”
Thẩm Diệc Minh hỏi ngược lại một câu, “Thế Trọng Huy nó không xuất sắc à?”
An Noãn nghiêm túc nói, “Bác, cháu với Mạc Trọng Huy cả đời này cũng không thể đến được với nhau nữa đâu.”
Thẩm Diệc Minh thở dài, chuyển chủ đề, “Dạo này công việc của cháu thế nào rồi? Có thuận lợi không?” “Hạng mục thư viện tạm thời đã xong, sắp tới cháu chưa nhận thêm hạng mục nào mới, cháu muốn nghỉ một thời gian, bạn trai cháu với thằng bé cũng đến đây rồi, cháu muốn ở bên họ.”
Thẩm Diệc Minh buồn bực, con bé này... câu nào cũng như đang nhắc nhở ông về quyết tâm của nó.
Về đến nhà họ Thẩm, trong nhà có rất nhiều người, bác cả và bác út đều đã về.
Ông cụ ngồi trên sofa, sắc mặt trong không được tốt lắm. Thẩm Diệc Minh gọi một tiếng “ba”, An Noãn khẽ chào, “Ông ngoại, bác cả, bác út.” Hai người bác của cô vui vẻ đáp lại, có mỗi ông cụ là im lặng không nói gì, thậm chí còn chẳng buồn nhìn An Noãn một cái.