Bỗng tiếng chuông điện thoại reo vang, An Noãn kích động nhảy dựng lên, trên màn hình hiện tên người gọi đến là số riêng ở biệt thự nhà họ Thẩm.
Lòng thoáng thất vọng, cô không nhận cuộc gọi vì sợ ở nhà bắt cô về. Tiếng chuông reo một lúc rồi ngừng,2chỉ một lát sau, tiếng chuông lại vang lên. An Noãn nghĩ là nhà họ Thẩm, nhưng lại là Mạc Trọng Huy.
An Noãn vội vàng ấn nút nghe, gấp gáp hỏi: “Mạc Trọng Huy, anh có tìm được người không?” Đầu kia nói: “Ừ, vừa rồi ông ngoại em gọi cho anh bảo8rằng em không nhận điện thoại của ông, thằng bé chạy tới nhà họ Thẩm rồi.” “Cái gì? Tảo Tảo đến nhà em!”
An Noãn hô lên bằng giọng điệu vô cùng ngạc nhiên. “Đúng vậy, em và Lâm Dịch Xuyên về nhà họ Thẩm đi, giờ anh cũng đang tới đó.” Lâm Dịch6Xuyên lái xe đưa cô về biệt thự nhà họ Thẩm, vì đã biết Tảo Tảo đang ở đâu nên An Noãn cảm thấy an tâm hơn nhiều. Nhưng có thắc mắc không hiểu vì sao thằng bé lại ở nhà họ Thẩm.
Trong đầu cô nhớ lại tình cảnh đêm hôm qua, lúc3đó Tảo Tảo hỏi địa chỉ cụ thể của nhà cô, nó nói là chờ một ngày nào đó nó trưởng thành, nó muốn đến tìm cô. Thì ra một đứa trẻ bốn tuổi có thể suy nghĩ được nhiều như vậy. Lúc hai người về đến nhà họ Thẩm thì nhìn thấy5xe Thẩm Diệc Minh cũng đang ở nhà. An Noãn không kịp suy nghĩ, xe chưa dừng hẳn mà cô đã vội vàng xuống xe, chạy thẳng vào trong nhà.
Trong phòng khách, Tảo Tảo đang ngồi ở trên ghế sofa, không biết ai mở phim hoạt hình cho thằng bé xem nhưng nó đang xem rất vui vẻ. Ông cụ Thẩm ngồi bên cạnh, dáng vẻ hiền từ, Thẩm Diệc Minh thì ngồi ở một bên, hai hàng lông mày trên gương mặt ông nhíu sâu.
“Mẹ!” Tảo Tảo liếc thầy cô bèn nhảy từ trên sofa xuống, chạy tới ôm chầm lấy hai chân của An Noãn. An Noãn ngồi xổm xuống kéo thằng bé vào trong ngực mình. Giây phút này, cô có một cảm giác sung sướng khi tìm lại được thứ bị mất, cũng có cảm giác tự trách, hối hận. Giây phút này lòng cô như bị dao cắt, chỉ muốn ôm thằng bé thật chặt, mãi mãi không buông tay. Bác gái cả Đậu Nhã Quyên đi tới, cười nói với An Noãn: “Noãn cháu, thằng bé này đáng yêu thật đấy, bác đi chợ về nhìn thấy nó xuống từ một chiếc xe, cảm thấy rất quen mặt nhưng cũng không nhận ra được, rồi thằng bé chạy thẳng về phía nhà ta, bác chạy tới hỏi thì nó nói mẹ nó đang ở chỗ này, nó đến tìm mẹ.”
Nước mắt An Noãn không ngừng rơi, thằng bé ôm cổ cô rất chặt, nó nói bằng giọng rất đáng thương, “Mẹ, Tảo Tảo không muốn về Luân Đôn, Tảo Tảo muốn ở cùng với mẹ cơ.”
An Noãn nghẹn ngào, cô nói: “Mẹ sẽ không đi đâu cả, mãi mãi ở cùng Tảo Tảo.”
Lâm Dịch Xuyên từ từ bước đến bên cạnh bọn họ, anh cũng ngồi xuống, nhẹ nhàng vỗ đầu Tảo Tảo, nói với giọng nghiêm nghị: “Tảo Tảo, về nhà cùng ba.”
Thực ra anh cũng rất muốn ôm thằng bé vào lòng dỗ dành, nhưng dù sao nơi này cũng là nhà họ Thẩm, người nhà họ không ai thích anh, mà hôm nay anh lại còn gây thêm phiền toái cho nhà họ. An Noãn chỉ trích anh không biết trông con, sự thực anh còn tự trách mình hơn bất cứ ai, anh cũng khổ sở lo lắng. Dù gì anh cũng ba của thằng bé, anh cũng sợ mất đi thằng bé, cũng lo lắng chẳng kém An Noãn. Tảo Tảo ôm cổ An Noãn, thằng bé e dè nhìn Lâm Dịch Xuyên, rồi nó khóc và nói: “Con không muốn theo ba về Luân Đôn đâu, con muốn được ở cùng mẹ cơ.”
“Tảo Tảo, không được không hiểu chuyện như thế!” Thằng bé khóc òa lên. An Noãn mắng Lâm Dịch Xuyên: “Lâm Dịch Xuyên, anh đừng mắng nó.”
“Anh không mắng nó, nhưng anh nhất định phải dẫn nó đi.”
Giọng nói của An Noãn mang theo sự cầu khẩn. “Lâm Dịch Xuyên, đừng dẫn thằng bé em, em cầu xin anh!” Lâm Dịch Xuyên hơi cau mày, trong lúc nhất thời anh không biết nên nói cái gì.
“Lâm Dịch Xuyên, chúng ta kết hôn đi, chúng ta hãy sống cùng nhau, cho thằng bé một gia đình hoàn chỉnh, được không?”
Nháy mắt đó, thời gian như bị dừng lại, hình ảnh cùng bị dừng lại. Lâm Dịch Xuyên sửng sốt, không tin vào tai mình. Ông cụ Thẩm cũng ngạc nhiên không biết nói gì. Thẩm Diệc Minh giật mình, gương mặt tức giận. Còn Mạc Trọng Huy vừa đuổi tới nơi thì khựng lại, đôi con mắt đen thăm của hắn như bị phủ một lớp sương mù, cả người hắn run lên.
Cuối cùng, Lâm Dịch Xuyên là người phá vỡ sự im lặng này, anh cười nhẹ, nói: “An Noãn, đừng nói lung tung, em cần phải tỉnh táo lại.”
“Lâm Dịch Xuyên, em rất tỉnh táo, em nghiêm túc đó, chúng ta kết hôn đi.” Giờ phút này, trong lòng Lâm Dịch Xuyên có một loại cảm xúc hưng phấn và kích động không nói ra được, cho dù biết cô làm thế là vì Tảo Tảo, nhưng anh vẫn rất vui vẻ. Thẩm Diệc Minh hét lên, “Cháu nghĩ người nhà họ Thẩm chúng ta kết hôn đơn giản như vậy à? Không bàn bạc với bất kì ai trong nhà mà đã tự quyết định?”.
An Noãn nhìn về phía Thẩm Diệc Minh, trong mắt cô tràn đầy cầu khẩn, “Bác hại, ông ngoại, cháu cầu xin hai người đồng ý cho cháu, Tảo Tảo không thể không có cháu, cháu cũng không thể không có thằng bé. Từ nhỏ cháu đã không có mẹ, cháu biết một đứa trẻ không thể thiếu mẹ như thế nào. Cháu cũng đã từng có con, cũng từng trải qua cảm giác đau đớn khi mất đi con của mình. Cháu và Tảo Tảo không thể không có nhau, không ai có thể tách chúng cháu ra được.”
Gương mặt Thẩm Diệc Minh đang rất giận dữ, đột nhiên có một chút đau đớn.
Ông cụ Thẩm nhìn về phía Mạc Trọng Huy đang đứng ở cửa mà lòng vô cùng lo lắng. “Ông ngoại, bác, cháu không quan tâm mọi người có đồng ý hay không, cháu vẫn muốn kết hôn với Lâm Dịch Xuyên, để cho Tảo Tảo một gia đình hoàn chỉnh, chúng cháu sẽ mãi mãi không rời xa nhau.” An Noãn nói xong thì chuyển hướng sang Lâm Dịch Xuyên, “Lâm Dịch Xuyên, anh có đồng ý cưới em không?” Khóe miệng anh nâng lên, anh cười, “Em biết mà.”
“Chúng ta về khách sạn đi.” Lâm Dịch Xuyên gật đầu, bể Tảo Tảo lên.
An Noãn đứng lên, chân cô hơi tê, lúc cô xoay người định đi, cô nhìn thấy Mạc Trọng Huy đang đứng ở cửa.
Hắn đang nhắm mắt nên không thể nhìn ra nét mặt của hắn. An Noãn cũng không nhìn tới hắn nữa, cô đưa tay khoác lên cánh tay của Lâm Dịch Xuyên. Khoảnh khắc đi ngang qua Mạc Trọng Huy, bước chân của cô bỗng chốc trở nên nặng nề, cổ tay đột nhiên bị hắn giữ lại, hắn dùng lực khá mạnh, như muốn bóp gãy cổ tay của cô vậy.
“Em thật sự xin lỗi!” An Noãn hơi nghẹn ngào.
“Chỉ vậy thôi à?” Giọng nói của hắn rất trầm và khàn, cách gần như vậy làm An Noãn có cảm giác như mình nghe thấy tiếng trái tim hắn vỡ nát.
Lâm Dịch Xuyên ôm Tảo Tảo, anh dịu dàng nói với An Noãn: “Anh đưa Tảo Tảo lên xe trước, bọn anh chờ em ở ngoài nhé.”
Lâm Dịch Xuyên ôm thằng bé đi ra ngoài, trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại hai người bọn họ, và một đám người nhà đang quan sát. “Tại sao em lại đối xử với anh như vậy?” Mạc Trọng Huy gằn từng chữ, hắn siết chặt tay cô, không muốn buông ra.
“Mạc Trọng Huy, xin lỗi anh, em có thể không có tình yêu, nhưng em không thể không có Tảo Tảo được. Anh có thể không cần có em, nhưng Tảo Tảo không thể thiếu em được. Bốn năm nay, em tự tay nuôi thằng bé, em không thể vô trách nhiệm vứt bỏ thằng bé vào lúc này.” “Vậy em có thể vô trách nhiệm mà vứt bỏ anh được hay sao?” “Thật xin lỗi, rời khỏi em, anh vẫn có thể sống bình thường, nhưng đối với Tảo Tảo, rời khỏi em không khác nào chìm trong tăm tối. Có lẽ anh không hiểu đứa bé này thiếu khuyết cảm giác an toàn đến mức nào, và nó không muốn rời xa em đến mức nào. Mạc Trọng Huy, thật sự xin lỗi!”