Tình Đắng

Chương 359: Chỉ có tôi mới được (5)



Thầm Thần Phong bĩu môi, cười nói: “Lạnh nhạt với anh thể, chẳng lẽ em đã quên mấy hôm trước vì em mà anh phải nói dối chuyện làm một cô có bầu, suýt nữa bị ông già nhà anh bắn cho tung sọ à.”

An Noãn nhíu mày, “Có phải em bảo anh làm bụng người ta to lên đâu nhỉ?” Thẩm Thần Phong cười xùy: “An Noãn, em cứ giả bộ nữa đi.2Hôm đó Huy muốn gặp em, bảo anh nghĩ cách lừa ông già nhà anh đi, anh mới phải sử dụng chiêu đấy, giờ em muốn qua cầu rút ván đấy à?”

An Noãn giật mình, thì ra hôm đó không phải là mơ, Mạc Trọng Huy thật sự có xuất hiện. “Noãn Noãn, sao em lại có thể vừa gặp Huy, lại vừa chơi dã chiến với Lâm Dịch Xuyên như thế? Em thế8này là bắt cá hai tay, cuối cùng cả ba người sẽ phải tổn thương đấy.” Thẩm Thần Phong đi rồi, An Noãn nằm trên giường không sao ngủ được. Cô lại chạy đi gõ cửa phòng Thẩm Thần Bằng, anh ta mở cửa nhìn thấy cô không khỏi giật mình, nhíu mày hỏi: “Mấy giờ rồi, muốn làm ma nữ đi dọa người ta đấy à?”

An Noãn sầm mặt lại, lạnh lùng hỏi:6“Trong khoảng thời gian em ở trong bệnh viện, có phải Mạc Trọng Huy từng tới bệnh viện không?”

Thẩm Thần Bằng lại càng cau mày chặt hơn, “Vào đây rồi nói.” An Noãn đi vào, nghiêm nghị chất vấn, “Em hỏi anh, có phải Mạc Trọng Huy từng đến bệnh viện không?”

Thẩm Thận Bằng khẽ gật đầu.

“Em bảo anh ta đi chết đi, tại sao anh lại cứ cấu kết làm việc xấu với3anh ta vậy, rốt cuộc anh ta đã cho anh lợi ích gì hả?” Thẩm Thần Bằng bĩu môi, dịu dàng nói: “An Noãn, em bình tĩnh lại đi, Huy rất lo lắng cho em mới mạo hiểm tới bệnh viện thăm em. Sau khi Huy gặp được em rồi, hôm sau em liền hạ nhiệt độ, như vậy chẳng lẽ là trùng hợp sao? Là tác dụng tâm lý của em đấy. Sao5em không chịu nhìn rõ lòng mình đi vậy?” Trong phòng bỗng vang lên tiếng chuông điện thoại, An Noãn nhìn thấy điện thoại của Thẩm Thần Bằng đang rung lên trên bàn trà. Cô nhanh hơn một bước cầm điện thoại lên, quả nhiên là số của Mạc Trọng Huy.

Cô ấn nút nghe, An Noãn không nói gì, nhưng lại nghe thấy bên kia trầm giọng nói, “Cô ấy thế nào rồi? Ra viện rồi tinh thần đã đỡ hơn chút nào chưa?”

Không nghe thấy bên này trả lời, Mạc Trọng Huy khẽ gọi: “Thần Bằng, Bằng.” “Mạc Trọng Huy, anh đủ chưa thể hả?”

Giọng nói của An Noãn khiến đầu bên kia im lặng.

“Mạc Trọng Huy, xin anh đừng lợi dụng người bên cạnh tôi để tiếp cận tôi nữa, anh như vậy chỉ khiến tôi càng lúc càng ghét anh hơn thôi. Chẳng lẽ anh đã quên anh từng nói, kể cả tôi có cầu xin anh, anh cũng sẽ không cần tôi nữa rồi sao?”

Bên kia vẫn giữ im lặng.

“Mạc Trọng Huy, dừng lại ở đây đi, chúng ta đừng có dây dưa gì với nhau nữa. Tình yêu không phải là tất cả của một đời người, anh có thể có sự nghiệp, tôi có thể có tình thân. Tha cho mỗi người một con đường sống, sống tốt lấy cuộc đời của mình đi.”

Con đường sống? Rời xa cô, hắn chỉ có con đường chết. An Noãn nói xong liền dập điện thoại, ném điện thoại lên sofa, lạnh lùng nói với Thẩm Thần Bằng, “Nếu lần sau anh còn giúp anh ta làm gì nữa, em sẽ ghét luôn cả anh đấy.” An Noãn đang định bỏ đi, Thẩm Thần Bằng đã giữ tay cô lại, bất đắc dĩ nói: “An Noãn, tới bao giờ em mới chịu thôi ngang ngược đây? Tuy tình yêu không phải là tất cả của một đời người, nhưng cuộc hôn nhân không có tình yêu, em nghĩ nó có hạnh phúc không? Tại sao có nói thế nào em cũng không chịu hiểu thế? Em có biết em vì đứa bé đó mà lấy một người đàn ông mình không yêu, đó không gọi là lương thiện, mà là ngu xuẩn không, là cực ngu ấy. Cuối cùng em không chỉ làm tổn thương Huy, mà còn hại cả hai ba con nhà họ. Đến lúc đó thời gian cũng không thể quay người lại được nữa, người đàn ông kia cũng không thể chấp nhận việc trong lòng em có một người đàn ông khác, cuộc hôn nhân của các em chỉ có thể đi đến ly hôn, khi ấy người bị tổn thương là ai đây hả?”

An Noãn cúi đầu, cắn chặt môi.

“An Noãn, không có nhiều người đứng yên một chỗ mà đợi em đâu. Huy đã chờ em bốn năm rồi, cứ cho là người ta si dại em thì em cũng không thể tổn thương trái tim cậu ấy như thế được. Em cứ tưởng tượng thử mà xem, nếu em lấy Huy, người đàn ông mà em yêu nhất, sau này sinh một trai một gái, một nhà bốn người sẽ hạnh phúc êm đềm đến thế nào, hạnh phúc ra sao, chẳng lẽ em không dao động một chút nào hay sao?”

An Noãn hất tay anh ta ra, lạnh nhạt nói, “Không cần khuyên em nữa, em đã quyết tâm rồi.” “Con mẹ nó, anh muốn chửi thề quá đi mất! Bỏ một người đàn ông tốt như thế, sau này đến lúc em hối hận thì đừng có mà chạy tới khóc lóc với anh!” Thẩm Thần Bằng tức giận vô cùng, anh ta tưởng rằng Cố Thu đã cố chấp lắm rồi, không ngờ An Noãn lại còn gần bướng hơn cả Cố Thu, cái quyết tâm này của con bé chắc ba bò chín trâu cũng chẳng kéo lại nổi. Anh ta cầm điện thoại lên gọi cho Mạc Trọng Huy, một lúc sau Mạc Trọng Huy mới nghe, đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói hay lạnh lẽo, “Cô ấy đi rồi à?”

“Ừ, cái con lừa cứng đầu đấy về phòng rồi.” Thẩm Thần Bằng vẫn còn đang giận, không nhịn được đồng tình: “Huy, chọn con bé này đúng là khổ cậu thật. Không biết trong đầu nó nhét cái gì nữa, tôi sắp bị nó làm cho phát bệnh đến nơi rồi.”

Mạc Trọng Huy ở đầu dây bên kia im lặng.

“Đúng rồi Huy, có chuyện này tôi phải nói với cậu, hôm nay Lâm Dịch Xuyên tới nhà tôi rồi, hơn nữa hình như ông già nhà tôi cũng đã đồng ý chuyện kết hôn của hai đứa nó. Cậu phải dồn sức vào đi, nếu không thật sự sẽ muộn mất đấy.”

“Bệnh tình của cô ấy thế nào rồi?” Hắn chuyển chủ đề.

Thẩm Thận Bằng không nhịn được trêu, “Con bé vô tình với cậu như thế mà giờ cậu vẫn còn lo lắng cho sức khỏe của nó à? Yên tâm đi, khỏe rồi, nếu không sao ông già nhà tôi nỡ để nó xuất viện được. Tinh thần cũng đã khá hơn, nhưng đúng là gẩy đi nhiều lắm, nhìn mà xót cả người. May mà ông già nhà tôi không đi điều tra, chứ không nếu mà tra ra cậu thì cậu ăn đủ đấy.”

Đây không phải là điều mà hắn sợ, chuyện hắn sợ nhất là cô kết hôn với Lâm Dịch Xuyên, sợ nhất là ngay đến Thẩm Diệc Minh cũng đồng ý hôn sự này.

“Phải rồi Huy, hôm nay bên môi giới gọi điện cho An Noãn, bảo con bé kí tên lên thủ tục, cậu có chắc là muốn bán nhà cho con bé làm nhà cưới cho họ không?”

Mạc Trọng Huy cười khổ, tự giễu: “Đó vốn là căn nhà cưới mà tôi chuẩn bị cho cô ấy, tôi muốn xem xem, cô ấy kết hôn với người đàn ông khác trong căn nhà mà tôi đã chuẩn bị sẽ có cảm giác thế nào.”

“Huy à, việc gì cậu phải thế, con bé đó tàn nhẫn lắm, chuyện gì cũng làm được, đến lúc đó cậu sẽ bị tức chết đấy.”

Đêm hôm đó, An Noãn nằm trên giường mà trong đầu chỉ văng vẳng câu nói của Thẩm Thần Bằng.

“Không có nhiều người đứng yên một chỗ mà đợi em đâu.” Trời vừa sáng, An Noãn đã đánh răng rửa mặt cho Tảo Tảo, đưa thằng bé xuống nhà ăn sáng. Ra khỏi phòng, cô lại đụng mặt với Thẩm Thần Bằng. Tảo Tảo rất nhiệt tình chào hỏi, còn An Noãn thì lại lườm anh ta. Thẩm Thần Bằng khoác vai cô, cười nói: “Ôi, đang giận đấy à?” An Noãn hất tay anh ta ra, tức tối quát: “Đừng có chạm vào em.”

“An Noãn, anh nghĩ ra một cái tên mới này cho em, hợp với em lắm.”

An Noãn lười để ý đến anh ta, Tảo Tảo lại tò mò hỏi: “Tên gì ạ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.