Tình Đắng

Chương 397: Bác chỉ là bác của cháu, dựa vào cái gì mà quản cháu? (3)



“Được rồi, không sao, tự do cũng tốt. Sau này em ở bên cạnh anh, chúng ta có thể ngày ngày ở bên nhau rồi.”

Đêm hôm đó, An Noãn không về nhà họ Thẩm. Cô gọi điện thoại cho ông cụ Thẩm, hình như ông không vui lắm. Giọng ông cụ Thẩm hơi buồn bực, “Bác hai cháu không quản cháu nữa, ông ngoại vẫn muốn quản. Con gái con đứa không để ý nghi lễ gì cả, cứ ở với2nó như vậy, người khác sẽ nói như thế nào?” “Cháu gái, về nhà đi, sáng mai lại đi tìm nó, còn chưa cưới, thế nào cũng phải chú ý danh tiếng một chút.” An Noãn nghe tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm, người này cầu xin cổ rất lâu, cô mới mềm lòng ở lại. Cô cắn răng nói, “Ông ngoại, cháu không quan tâm người khác nói thế nào, cháu chỉ muốn ở bên anh ấy.” Ông8cụ Thẩm thở dài, vừa không biết làm sao, vừa đau lòng. Tiếng nước chảy trong phòng tắm dừng lại, An Noãn cũng vội vàng cúp điện thoại. Mạc Trọng Huy đi từ phòng tắm ra, chỉ quấn một cái khăn tắm bên dưới, ngực vẫn còn đang ướt nước, vô cùng hấp dẫn. An Noãn hít một hơi, nhìn đi chỗ khác. Mạc Trọng Huy cố ý đi đến trước mặt cô, hỏi, “Nói với ông ngoại em rồi à?”6An Noãn “ùm” một tiếng đơn giản, mặt đã kìm nén đỏ bừng lên. Mạc Trọng Huy cố ý trêu cô, vòng tay qua eo cô, cọ cằm lên má cô, “Bảo bối, sao em lại đỏ mặt?” An Noãn dùng sức giãy khỏi lòng hắn, vô cùng tức giận mắng, “Ai nói em đỏ mặt, người nến đỏ mặt là anh, quần áo cũng không mặc đã chạy ra ngoài, anh cuồng lộ hàng à? Em đi tắm đây, anh3không được vào đấy.”

Nhìn bóng lưng An Noãn hoảng hốt trốn vào phòng tắm, khóe miệng Mạc Trọng Huy khẽ cong lên. Bọn họ đã bỏ lỡ quá nhiều, luôn lạc mất nhau trong quãng thời gian thanh xuân tươi đẹp. May mà bây giờ, bọn họ tìm lại được nhau rồi.

An Noãn rõ ràng đã khóa trái cửa phòng tắm rồi, Mạc Trọng Huy vẫn xông vào được. Cô vội cầm khăn tắm che kín vị trí quan trọng, gào5lên với hắn, “Anh là đồ háo sắc à? Cút ra ngoài.”

Hắn cười, vẻ mặt thản nhiên nói, “Người em có chỗ nào anh chưa từng nhìn, chỗ nào chưa từng hôn chứ, có cái gì mà che.”

Hắn đi qua cướp cái khăn tắm trong tay cô, không còn bất cứ vật che chắn nào, An Noãn chỉ cảm thấy xấu hổ.

“Mạc Trọng Huy, anh đừng có giở trò lưu manh, anh còn như vậy nữa, sau này em sẽ không ở lại đâu.” Mạc Trọng Huy ôm lấy cơ thể trần trụi của cô, khàn giọng dồn dập nói bên tai cô, “Anh muốn đợi em tắm xong đi ra, nhưng nghe thấy tiếng nước chảy lại không nhịn được. An Noãn, sao anh lại cảm thấy muốn em thế nào cũng không đủ chứ?”

Hắn không cho cô cơ hội nói chuyện, đặt cố lên bức tường lạnh giá, nắng mặt cô lên hôn. An Noãn đấm mạnh hai cái lên lưng hắn, cuối cùng hòa tan trong sự dịu dàng của hắn. An Noãn ở Shine với Mạc Trọng Huy mấy ngày liền không về nhà họ Thẩm. Ban đầu ngày nào ông cụ Thẩm cũng gọi cô về nhà, mấy ngày tiếp theo cũng quen rồi. Bây giờ, mỗi tối, cô gọi điện thoại cho ông cụ, ông cụ đều than phiền một câu, “An Noãn, sao ông lại cảm thấy cháu đã đi lấy chồng rồi thế?” An Noãn có chút lúng túng, “Ông ngoại, ngày mai cháu sẽ về thăm ông.” Thật ra thì mấy ngày nay vì đến tháng, bụng cô rất đau, Mạc Trọng Huy không cho cô về. Ông cụ Thẩm thở dài ở đầu kia, “Cuối cùng ông cũng đợi được câu này của cháu. Cháu còn không về thăm ông già này, ông còn định đích thân đi bắt người đấy.” “Ông ngoại, không phải cháu nói với ông mấy hôm nay cháu không thoải mái sao.” “Ông mặc kệ, ngày mai về đi, ngày mai vừa vặn bác hai cháu cũng về” Nghe đến đây, An Noãn lập tức hối hận, yếu ớt nói, “Ông ngoại, ngày mai cháu không về thì hơn.” Ông cụ Thẩm tức giận gầm lên, “Ngày mai cháu không về, vậy vĩnh viễn đừng về nữa.”

Không đợi An Noãn giải thích, đầu kia đã cúp máy.

An Noãn không biết bây giờ nên dùng tâm tình như thế nào đi đối mặt với Thẩm Diệc Minh. Cũng không biết bây giờ Thẩm Diệc Minh nhìn cô như thế nào.

Nằm ở trên giường, cô lăn qua lăn lại không ngủ được. Mạc Trọng Huy giữ chặt cơ thể không an phận của cô lại, “Đừng nhúc nhích nữa, em còn nhúc nhích anh sẽ không khống chế được, em còn chưa hết hẳn đâu.” An Noãn bĩu môi, bám lấy cổ hắn, “Mạc Trọng Huy, ngày mai anh cùng em về nhà họ Thẩm được không?” “Như vậy được chứ? Liệu có khiển quan hệ của em và bác hai em căng thẳng hơn không?” “Không sao, bác đã nói không hỏi chuyện của em nữa rồi, em dẫn anh về cũng chứng tỏ em đã hạ quyết tâm. Em không muốn lén lén lút lút với anh nữa, em muốn quang minh chính đại ở bên anh, có được sự chúc phúc của người nhà.”

Mạc Trọng Huy cười gật đầu, kiên định nói, “Được, anh cùng em về nhà họ Thẩm.” Đêm này rất dài, An Noãn tưởng tượng ra rất nhiều kết quả ở trong đầu, nhưng không có một cái nào là mỹ mãn cả. Hôm sau là một ngày thấp thỏm không yên, đến tối, Mạc Trọng Huy lái xe đưa cô về nhà họ Thẩm.

Cô biết thật ra Mạc Trọng Huy cũng rất căng thẳng, bàn tay nắm vô lăng của hắn nổi đầy gân xanh. Nhưng hắn vẫn đang an ủi cô, xoa đầu cô nói, “Đừng sợ, cho dù xảy ra chuyện gì thì vẫn có anh, không ai có thể chia cắt chúng ta cả.”

An Noãn gật đầu cười, khích lệ hắn, cũng cho mình lòng tin.

Bọn họ đến nhà họ Thẩm, lính cảnh vệ ngăn bọn họ lại, vô cùng không khách sáo nói, chỉ có An Noãn có thể vào. An Noãn tức giận mắng hai người lính cảnh vệ, “Anh dựa vào cái gì không cho anh ấy vào, anh ấy là bạn trai, chồng chưa cưới của tôi.” “Cô An, đừng làm khó chúng tôi. Lệnh của bí thư Thẩm, chúng tôi không dám làm trái.”

“Vậy được, tôi cũng không vào nữa, tôi đi cùng anh ấy.” An Noãn tức giận bảo Mạc Trọng Huy quay đầu lại. Lính cảnh vệ vội vàng nói, “Cô An, cô đợi chút, tôi đi vào thông báo một tiếng.” Một lát sau, lính cảnh vệ chạy ra khách sáo nói, “Thủ trưởng bảo hai người vào nhà.”

Mạc Trọng Huy lái xe vào nhà họ Thẩm.

An Noãn và Mạc Trọng Huy đan tay nhau, đi vào trong nhà. Ông cụ Thẩm ngồi ở vị trí chủ, mặt đầy ý cười. Ba bác ngồi ở hai bên ông cụ, trên mặt bác cả và bác ba cũng có ý cười, chỉ có mặt Thẩm Diệc Minh là xanh mét.

“Ông ngoại, bác cả, bác hai, bác ba.” An Noãn ngọt ngào chào hỏi.

Mạc Trọng Huy cũng chào hỏi theo, giọng điệu đúng mực.

Ông cụ Thẩm hiền từ nói, “Về là tốt rồi, còn chưa kết hôn, muốn gặp cháu một lần cũng khó, sau này nếu như kết hôn rồi, muốn gặp cháu một lần há chẳng phải là còn khó hơn leo núi à, cứ nghĩ thế là ông ngoại lại không muốn gả cháu ra ngoài.”

An Noãn buông tay Mạc Trọng Huy ra, đi qua khoác cánh tay ông cụ Thẩm, “Cho dù kết hôn rồi, cháu cũng sẽ thường xuyên đến thăm ông ngoại, đến lúc đó ông ngoại đừng chê cháu kéo cả nhà đến là được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.