*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Thái độ như vậy cho ai xem hả?” Thẩm Diệc Minh tức giận. Mạc Trọng Huy dừng bước lại, không quay đầu, lạnh lùng nói: “Ông là bác của An Noãn, tôi tôn trọng ông. Nhưng nếu như ông làm tổn thương An Noãn, ông không xứng được người khác kính trọng.” “Giỏi lắm, giỏi lắm, còn chưa lấy về nhà đã có thái độ như vậy rồi. Noãn Noãn, đây là người chồng tốt cháu tìm đấy à?” Thẩm Diệc Minh tức giận đến bật cười. An Noãn cảm thấy mệt mỏi, khi rơi vào vòng tay hắn, ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người hắn, cô cảm thấy vô cùng yên tâm. Cô vùi mặt vào lòng hắn, không muốn nói bất cứ câu gì nữa.
Mạc Trọng Huy ôm An Noãn đi thẳng, chỉ nói với ông2cụ Thẩm bốn chữ “Cháu cảm ơn ông”.
Dọc đường đi, bọn họ không nói chuyện gì, Mạc Trọng Huy đen mặt lại, An Noãn cũng không dám lên tiếng.
Về đến Shine, Mạc Trọng Huy dừng xe lại. An Noãn tháo dây an toàn, mở cửa xe, Mạc Trọng Huy gắt nhẹ: “Đừng cử động.” Cô nghi hoặc nhìn hắn xuống xe, hắn vòng qua chỗ cô, bế cô xuống.
An Noãn xấu hổ đỏ mặt, dù sao cũng là nơi công cộng, cô khẽ nói: “Em có thể tự đi.”
Mạc Trọng Huy vẫn sầm mặt như cũ, ôm cô đi thẳng đến thang máy.
Về phòng, Mạc Trọng Huy ôm cô khẽ đặt lên giường, cởi quần cô ra. An Noãn kêu to: “Mạc Trọng Huy, anh làm gì thế?” Mạc Trọng Huy liếc cô một cái, hừ lạnh: “Xem đầu gối8em.” “Mạc Trọng Huy, em không đau, em quỳ không lâu, thật sự không đau.”
“Im miệng!” Hắn quát: “Em bị ngốc à? Chuyện trong giới chính trị, em tưởng là em quỳ ở trước mặt bác ấy một lúc là bác ấy có thể nghe em sao?”
An Noãn tủi thân nói: “Em không hiểu chính trị gì cả, em chỉ muốn bác ấy tha cho người nhà anh.”
Mạc Trọng Huy đột nhiên hôn lên môi cô, nụ hôn này vô cùng mạnh bạo. Sau một nụ hôn dây dưa nóng bỏng, Mạc Trọng Huy buông cô ra, hô hấp của hai người trở nên dồn dập, An Noãn lại đỏ mặt lên.
“Nói cho anh biết, em biết chuyện nhà họ Mạc từ đâu?” Mắt An Noãn lóe lên: “Em nhìn thấy trên ti vi.” “Nói thật.”
“Em nhìn thấy ở tin6tức trên ti vi.”
Mạc Trọng Huy thở dài: “An Noãn, đến lúc này rồi em còn không chịu nói thật với anh. Anh hy vọng lúc em chịu uất ức, không phải liều mạng giấu giếm, mà là nói thẳng với anh. Em như vậy khiến anh cảm thấy mình rất vô dụng. Người phụ nữ của anh chịu uất ức, nhưng ngay cả ai làm cô ấy tổn thương anh cũng không biết.”
“Mạc Trọng Huy, anh đừng nghĩ như vậy, em không chịu uất ức.” Hẳn vuốt tóc cô, thản nhiên nói: “Em không nói cũng không sao, anh biết rồi.”
“Mạc Trọng Huy.” “Đi, bể em đi tắm, tắm xong nghỉ ngơi cho tốt.” Mạc Trọng Huy bế cô vào phòng tắm, An Noãn luôn lẩm bẩm: “Không cần bế em, em có thể tự đi.” Mạc Trọng Huy3hoàn toàn không để ý, vặn nước nóng, đích thân tắm cho cô. Hắn rất thản nhiên tắm cho cô, không có bất cứ sắc tấm nào. An Noãn nằm ở trên giường, Mạc Trọng Huy tắm bên trong. Cô không biết trong lòng hắn rõ được bao nhiêu, cũng không biết hắn sẽ làm những gì, càng không biết liệu chuyện nhà họ Mạc có đả kích hắn không. Mạc Trọng Huy tắm xong, nằm xuống bên cạnh An Noãn, ôm chặt cổ vào trong lòng. “Mạc Trọng Huy.” Cô phát hiện càng ngày mình càng thích gọi tên hắn, cho dù không biết câu tiếp theo phải nói gì. Hắn càng ôm cô chặt hơn, khẽ nói: “Không cần nói gì hết, ngoan ngoãn ngủ đi.” “Em không ngủ được, chúng ta nói chuyện được không?”
“Được.”
“Chú anh bị5điều tra, người tiếp theo sẽ đến ba anh, cuối cùng sẽ là bác cả anh, sau đó toàn bộ nhà họ Mạc sẽ bị hủy diệt, đến lúc đó anh còn có thể thản nhiên ở bên em không?” Hô hấp của Mạc Trọng Huy trở nên dồn dập, sau đó hắn trầm giọng nói: “Nếu như không làm chuyện gì sai thì sẽ không sợ bị điều tra. Nói cách khác, những chuyện này đều là báo ứng bọn họ nên gặp, không liên quan đến chúng ta.”
An Noãn rúc trong lòng hắn, nhẹ giọng nói: “Đây là anh nói đó, đến lúc đó không được vì nguyên nhân này mà chia tay với em đâu.”
Hắn xoa tóc cô, kiên định nói: “Ngốc, chúng ta đã nói cho dù xảy ra chuyện gì cũng không chia tay, vĩnh viễn không chia tay rồi.” “Vâng, vĩnh viễn không chia tay.”
Ở trong vòng tay ấm áp của hắn, rất nhanh An Noãn đã tiến vào mộng đẹp. Trong giấc mơ cô cảm thấy có đôi tay đang nhẹ nhàng xoa đầu gối cô, chân cô. Cô vĩnh viễn sẽ không biết, cả đêm đó Mạc Trọng Huy không ngủ, không ngừng xoa bóp cho cô, vừa xoa bóp, vừa đau lòng.
Tia sáng mặt trời đầu tiên chiếu xuống mặt đất, An Noãn vươn vai, mở mắt ra. Nhìn thấy bên cạnh trống trơn, cô lớn tiếng gọi: “Mạc Trọng Huy!”
Mạc Trọng Huy đang nấu cháo cho cô trong phòng bếp, nghe thấy tiếng vội vàng chạy vào phòng ngủ.
An Noãn nhìn hắn đeo cái tạp dề hoạt hình, phì cười thành tiếng.
Mạc Trọng Huy hậm hực: “Đừng cười nữa! Em mau đi đánh răng rửa mặt, chuẩn bị ăn sáng đi.” An Noãn chu môi, làm nũng: “Chân em đau, anh bế em đi.” Nhìn thấy Mạc Trọng Huy cau mày lại, An Noãn có chút hối hận rồi. Hắn tháo tạp dề xuống, đặt sang bên cạnh, chạy qua bể cố lên. An Noãn ôm cổ hắn làm nũng: “Hôm nay chân em đau, cho nên anh phải ở nhà chăm sóc em, không được đến công ty.”
Mạc Trọng Huy nhướng mày, nghiêm túc nói: “Hôm nay có một buổi họp rất quan trọng, anh đi học xong sẽ về chăm sóc em ngay.” An Noãn không vui nghiêng đầu đi, có chút tức giận nói: “Công việc quan trọng hay là em quan trọng?”
Mạc Trọng Huy không biết làm sao lắc đầu, hình như cô gái này quay lại rất nhiều năm trước, càng ngày càng dính hắn.
Đánh răng rửa mặt xong đặt cô lên ghế, hắn chạy vào phòng bếp múc một bát cháo cho cô.