*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Ông ngoại, cháu muốn kết hôn với Mạc Trọng Huy.” Ông cụ Thẩm vỗ đầu cô: “Nhà trai người ta còn chưa nhắc đến, con gái như cháu có biết xấu hổ không hả? Chuyện kết hôn phải để Huy nói trước. Nhà họ Mạc bọn họ xảy ra chuyện này, chuyện kết hôn cứ để sau đi.”
An Noãn bĩu môi, không vui.
Nghe thấy tiếng còi xe, An Noãn buông tay ông cụ ra, vội vã chạy ra ngoài. Nhìn bóng dáng vội vàng của cô, ông cụ khẽ thở dài. Thật hy vọng tình yêu của hai đứa bé này có thể bằng phẳng mãi, đừng gặp khó khăn nữa. Để đến được với nhau, bọn họ đã chịu quá nhiều khổ sở rồi.
An Noãn chạy ra ngoài, quả nhiên là xe của Mạc Trọng Huy.
Hắn bước từ trên xe xuống, trên tay ôm2một bó hoa hồng.
An Noãn vừa kinh ngạc vừa vui vẻ, tên này học được lãng mạn từ lúc nào thể, cô không nhớ ra đã từng nhận hoa của hắn hay chưa. “Sao lại đột nhiên muốn tặng hoa cho em thế?” An Noãn xấu hổ hỏi.
Mạc Trọng Huy cười nói: “Trên đường đi qua tiệm bán hoa, thuận tiện mua một bó.”
An Noãn trợn tròn mắt: “Thuận tiện!”
Mạc Trọng Huy khẽ cười, ôm chặt cô, dán môi lên tai cô, thân mật nói: “Anh đặc biệt đi mua đấy, chỉ cần em thích, sau này ngày nào cũng mua cho em.”
Hắn không biết dỗ con gái vui vẻ thể nào, đang phiền não thì trợ lý Trương nói với hắn con gái đều thích hoa. Hắn cảm thấy quá bình thường, nhưng cậu ta lại nói bình thường mới là chân lý của8tình yêu. Hắn cứ mơ hồ nghe trợ lý Trương như vậy.
Thật ra An Noãn là một cô gái vô cùng bình thường. Giống người bình thường, có thích nhận được hoa tươi, thích nghe lời âu yếm đường mật, thích tay trong tay với hắn cùng đi trên đường, hoặc xem phim, hoặc đi dạo phố, hoặc uống cà phê... làm tất cả những chuyện các đôi tình nhân nhỏ thích làm, những điều bình thường nhất khi yêu nhau.
Mạc Trọng Huy hoàn toàn không ngờ một bó hoa tươi là có thể khiến cô gái này vui như vậy. Từ trước đến nay hắn đều không để ý, xem nhẹ rất nhiều chi tiết nhỏ. Cô kéo cánh tay hắn đi vào phòng, công cụ Thẩm nhìn hai người ăn ý với nhau, trong đầu hiện ra tám chữ “trai tài gái sắc,6trời sinh một cặp”. Cho dù ai nhìn thấy bọn họ ân ái như vậy cũng không nhẫn tâm chia rẽ. “Ông ngoại.” Mạc Trọng Huy cung kính chào. Ông cụ Thẩm cười hiền từ, dán chặt mắt vào đôi tay đang nắm chặt của bọn họ. Chỉ mong tương lai cho dù xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng có thể kiên định nắm tay đối phương không rời. “Huy, đánh mấy ván cờ với ông ngoại đi, rất lâu chưa gặp được đối thủ mạnh như cháu rồi.”
Ông cụ Thẩm thích đánh cờ với Mạc Trọng Huy, bởi vì trình độ của Mạc Trọng Huy ngang bằng với ông cụ. Quan trọng nhất là lần nào ông cụ cũng có thể thắng được hắn. An Noãn cũng thường xuyên đánh cờ với ông cụ, nhưng ông cụ chế tài đánh cờ của cô3quá kém, đi được mấy nước đã thua rồi, hoàn toàn không có tính khiêu chiến. An Noãn luôn đứng ở bên cạnh Mạc Trọng Huy quan sát hai người đấu trí, đồng thời chỉ đạo hắn. Mạc Trọng Huy cau mày lại chưa từng giãn ra. Dưới sự chỉ đạo của An Noãn, rất nhanh Mạc Trọng Huy đã thua ông cụ.
“Noãn Noãn, trình độ cháu như vậy còn chỉ đạo người khác à?” Ông cụ Thẩm vui vẻ không ngậm được miệng lại.
Mạc Trọng Huy thì xoa trán, vẻ mặt bất đắc dĩ, lại rất cưng chiều. “Noãn Noãn, cháu đi gọt ít trái cây đi.” Ông cụ tinh ý gỡ rối cho cô.
An Noãn lúng túng đi ra ngoài. Thật ra ông cụ chỉ muốn đẩy cô gái này đi, có mấy lời muốn nói riêng với Mạc Trọng Huy một chút.5“Con bé này nhà ông rất đơn thuần.” Ông cụ Thẩm cười nói với giọng đầy cưng chiều. Mạc Trọng Huy khẽ gật đầu, tỏ vẻ tán thành. “Chuyện của chú cháu lần này, chắc nhà cháu đã gây cho cháu không ít áp lực nhỉ.” Mạc Trọng Huy mím môi, thản nhiên nói: “Ông ngoại, ông yên tâm, chuyện của chú cháu sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm của cháu và Noãn Noãn đâu.” Ông cụ Thẩm vui vẻ yên tâm cười: “Có câu này của cháu là ông yên tâm nhiều rồi. Có điều thật ra tình cảm không chỉ là chuyện của hai người, mà là chuyện của hai gia đình. Nếu như người nhà cháu không có cách nào chấp nhận Noãn Noãn, hai đứa ở bên nhau trong lòng thế nào cũng có chỗ vướng mắc. Nhất là Noãn Noãn lại là một đứa bé bướng bỉnh, vì để người nhà cháu chấp nhận mình, thậm chí nó còn quỳ xuống trước mặt bác hai nó, mong bác hai nó tha cho người nhà cháu. Suy cho cùng đứa bé này vẫn quá đơn thuần, chuyện chính trị đầu phải chỉ do một mình bác hai nó quyết định, quan hệ trong đó rắc rối phức tạp, không nói rõ được. Bác hai nó có lập trường của mình, ông hy vọng cháu có thể thông cảm, không phải là không giúp, mà là không có cách nào giúp được.”
Mạc Trọng Huy nặng nề gật đầu: “Ông ngoại, cháu biết rồi.” “Con bé vì chuyện này nhất định trong lòng rất áy náy, có lẽ còn rất nhạy cảm, cho nên mỗi lời nói mỗi hành động của cháu đều sẽ tác động đến tâm trạng đó của nó. Ông ngoại hy vọng cháu có thể chú ý nhiều hơn.” “Xin ông yên tâm, những thứ này cháu đều biết cả.” Ông cụ Thẩm vỗ tay hắn, rất vui vẻ yên tâm.
“Huy, con đường hai đứa đến với nhau thật sự rất không dễ dàng, con đường tương lai nhất định phải kiên định đi hết, ông ngoại coi trọng hai đứa.”
An Noãn cắt xong trái cây đi qua, nhìn thấy hai người đang nói chuyện vui vẻ. “Ông ngoại, hai người không đánh cờ đi, đang nói chuyện gì thế?”
An Noãn lúc này quả nhiên rất nhạy cảm.
Ông cụ Thẩm cười nói: “Ông đang nói với Huy, cháu gái ông muốn gả đi lắm rồi, bảo nó mau lấy cháu về đi.” An Noãn xấu hổ đỏ mặt, ngụy biện: “Cháu đâu có, ông ngoại ông đừng nói linh tinh” Ông cụ Thẩm khẽ cười ra tiếng: “Buổi sáng không biết là ai nói muốn kết hôn với Huy.”
An Noãn hừ mũi, đặt đĩa trái cây xuống, giận dỗi bỏ đi.
Ông cụ Thẩm nhìn Mạc Trọng Huy, nghiêm túc nói: “Mặc dù bây giờ nói những chuyện này không thích hợp, nhưng mà hai đứa cũng nên chuẩn bị chuyện kết hôn đi, tránh cho đêm dài lắm mộng. Bây giờ ngày nào An Noãn cũng ở bên cháu, nói không chừng ngày nào đó sẽ có thai, đến lúc đó truyền ra ngoài, thanh danh cũng không tốt.” “Cháu biết rồi, cháu đang chuẩn bị thu xếp, sẽ không để cho cô ấy chịu ấm ức đâu.” An Noãn ngồi ở sofa trong phòng khách, nhàm chán chuyển kênh, càng chuyển càng cảm thấy phiền não. Ông cụ Thẩm nhìn thấy hết, cười nói với Mạc Trọng Huy: “Con bé kia sắp không ngồi im được nữa rồi, cháu qua với nó đi.”
“Cảm ơn ông ngoại.”
Mạc Trọng Huy đưa An Noãn đến nhà hàng tư nhân, dọc đường đi An Noãn đều mang dáng vẻ muốn nói lại thôi. Mạc Trọng Huy cảm thấy buồn cười, cưng chiều vuốt tóc cô: “Em muốn nói cái gì cứ nói thẳng đi, giữ ở trong lòng có khó chịu không?”