*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Huy, sao con lại về giờ này?” Đường Tĩnh Vi đi ra đón hắn. Bà rất thân mật khoác tay hắn.
Mạc Trọng Huy lặng lẽ rút cánh tay mình ra, đi thẳng tới trước mặt Mạc Bạch Linh. Mạc Bạch Linh hơi chột dạ nhìn hắn. Bà ta ra vẻ bình tĩnh, hừ giọng: “Làm sao, trông cháu khí thể thế kia là muốn hỏi tội cô hả?” Hai tay Mạc Trọng Huy nắm chặt lại, hắn phải cố gắng nhẫn nhịn lắm mới buộc được mình không vung nắm đấm lên. Mạc Bạch Linh nhìn ánh mắt, vẻ mặt này của hắn mà bật người dậy, tức giận gào lên: “Làm sao, mày còn muốn đánh cô? Bình Sơn, anh nhìn xem con trai ngoan của anh đi, nó đang muốn ra tay với em đây này.”
Mạc Bình Sơn đứng lên, vừa muốn nổi giận thì2Mạc Trọng Huy đã lạnh lùng cướp lời: “Tôi đã bảo các người đừng đi tìm An Noãn, nhưng cô lại bắt cóc cô ấy, còn làm cô ấy bị thương. Cô là bậc bề trên nên lần này tôi có thể bỏ qua, nhưng nếu lại có lần nữa thì tôi không dám hứa chắc là mình sẽ làm ra cái gì đâu, có lẽ tôi sẽ không khách khí với cô nữa.”
Mạc Bạch Linh tức đến tái mặt, bà ta mắng: “Mạc Bình Sơn anh thấy chưa, con của anh đang uy hiếp em đấy! Cô là cô ruột của mày, cô đánh An Noãn đấy, cô không tin này có thể đánh cô đâu.”
Mạc Trọng Huy nhếch mép, nói thản nhiên: “Tôi không cần ra tay, nhưng tôi chỉ cần nói chuyện này cho Thẩm Diệc Minh biết, ông ấy sẽ đối phó với8cô như thế nào, chắc chính cô cũng có thể tự tưởng tượng được.”
“Mày!” Mạc Bạch Linh vung tay chỉ vào Mạc Trọng Huy, nghẹn họng không thốt lên lời. Mạc Trọng Huy hít sâu một hơi, nói bằng giọng lạnh như băng: “Cô là cô của tôi, nể mặt ông nói nên lần này tôi coi như không biết gì, nếu có lần sau nữa cô sẽ không may mắn như vậy đâu. Tôi tin chắc cô hiểu rõ thủ đoạn của Thẩm Diệc Minh hơn tôi nhiều.”
Nói xong, Mạc Trọng Huy không để ý Đường Tĩnh Vi gọi mà đi thẳng ra khỏi nhà.
Đây là lần cuối cùng hắn tha thứ cho họ, không có lần sau nữa. Mạc Trọng Huy đi rồi, Mạc Bạch Linh ngồi khóc ở trên ghế salon, giọng nghẹn ngào đáng thương nói: “Nhà họ Mạc đắc tội với Thẩm6Diệc Minh, Thẩm Diệc Minh tìm một cái tội đổ cho chồng tôi rồi giam giữ lại, tôi đã chịu đủ oan ức rồi. Giờ đến cả Huy cũng chỉ vào mũi mà mắng tôi, thôi tôi đừng sống làm gì nữa, chết đi cho xong.”
Mạc Bình Giang đứng bên cạnh vẫn im lặng nãy giờ bỗng nhiên lên tiếng, “Cô muốn chết thì đi chết đi, không có ai ngắn cố đầu. Chuyện của người lớn chúng ta sao lại liên lụy đến mấy đứa trẻ? Noãn Noãn làm gì sai mà cô chạy tới bắt cóc nó, còn làm nó bị thương. Đây là hành động mà một người lớn như cô làm ra đấy hả? Thẩm Diệc Minh đối phó với nhà họ Mạc chúng ta là vì lập trường chính trị của hắn, đổi lại bất cứ kẻ nào đứng ở vị trí3của hắn đều sẽ làm ra quyết sách y hệt thôi. Làm suy yếu thể lực nhà họ Mạc chúng ta để củng cố địa vị của hắn, cái này chẳng có quan hệ gì đến tình cảm riêng tư cả.”
Mạc Bạch Linh cười lạnh thành tiếng, nói với giọng trào phúng: “Anh cả, anh nói lời này chẳng lẽ không mang theo tình cảm riêng ư? Noãn Noãn, gọi thân mật như vậy, chắc nó không phải là con gái của anh đấy chứ? Em làm nó bị thương khiến anh đau lòng à? Mà anh có đau lòng thì nó cũng không phải là con gái của anh, trong mắt của con đĩ Thẩm Diệc Như kia làm gì có anh tồn tại.”
“Bốp!”, một tiếng tát giòn giã vang lên, Mạc Bình Giang vung tay tát thẳng vào mặt Mạc Bạch Linh.
“Huy là bậc cháu5chắt nên không thể đánh cô, tôi là anh của cô, cái tát này coi như tôi thay ba dạy dỗ lại cô. Mạc Bạch Linh trước kia là một cô gái rất lý trí và thông minh, từ khi Văn Quang xảy ra chuyện thì cô đã thay đổi. Tôi khuyên cô nên đi khám bác sĩ tâm lý đi, xem mình có vấn đề ở chỗ nào.”
Cuối cùng Mạc Bình Giang còn nhấn mạnh, “Chuyện của người lớn đừng có lối con trẻ vào. Thẩm Diệc Minh đối phó với nhà họ Mạc, Văn Quang bị điều tra, hắn cũng không động tới cô và con gái cô. Đừng có trách tôi không nhắc nhở cô, nếu Thẩm Diệc Minh biết cô làm hại Noãn Noãn, chẳng những Văn Quang ở trong tù khó sống, mà cô và bé Tĩnh cũng sẽ không được sống tốt đâu.”
Mạc Bạch Linh gào lên: “Anh đang che chở cho An Noãn phải không? Tôi không hiểu anh che chở cho một đứa người ngoài làm gì? Chẳng lẽ Thẩm Diệc Như còn có thể chui từ trong quan tài ra để cảm ơn anh à?” Mạc Bình Giang bất lực lắc đầu, bước chân nặng nề đi lên lầu. Từ sau khi ông cụ Mạc mất, cái nhà này đã không còn giống nhà nữa rồi.
An Noãn mơ màng tỉnh dậy, phát hiện bệnh cạnh trống không. Cô nhắm mắt lại đưa tay ra sờ nhưng không sờ thấy ai cả. Cô mở to mắt tỉnh táo, cái tên này dám thừa dịp cổ ngủ mà chuồn đi. Lúc Mạc Trọng Huy về đến nhà thì thấy An Noãn đang giận dỗi ngồi trên giường, hai mắt trợn trừng lên. “À, anh vừa đến công ty một tí.” An Noãn học theo dáng vẻ của hắn, cô híp mắt lại, “Mạc Trọng Huy, anh lại lừa em à?” Hắn bối rối gãi đầu, rồi đi đến bên mép giường ngồi xuống, dang tay ôm cô vào lòng.
“Mạc Trọng Huy, có phải anh đi tìm cô anh không?”
An Noãn dựa vào ngực hắn, hai tay vòng qua eo hắn ôm thật chặt, cô khẽ nói: “Mạc Trọng Huy, em không muốn anh bị đứng giữa khó xử. Em biết em bị thương làm anh rất đau lòng, cũng rất tự trách và muốn báo thù cho em, nhưng đối phương lại là người nhà của anh, em hiểu được mà. Chuyện này coi như chính em không cẩn thận đi, sau này em nhất định sẽ tận lực né tránh bà ấy. Chúng ta hãy quên chuyện lần này đi nhé.”
Mạc Trọng Huy chống cằm lên trán cô, yêu thương nói: “Anh tình nguyện là người bị thương thay em. Anh luôn miệng nói yêu em, nhưng lại phát hiện mình rất vô dụng, em bị đánh bị mắng mà anh thậm chí còn không có cách nào báo thù cho em. An Noãn, em có biết không, hôm nay thiếu chút nữa anh đã không nhịn được mà ra tay đánh bà ta. Anh không thể nào chịu đựng được bất kỳ ai đụng vào em, thế mà bà ta lại đánh em ra nông nỗi này.”
An Noãn hít một hơi thật sâu, bưng mặt hắn nói một cách chân thành: “Chuyện lần này cho qua đi. Sau này nếu lại xảy ra chuyện như vậy, cũng không cần anh phải ra tay, bà ấy mà đánh em một cái, em sẽ đánh trả lại gấp hai, đánh không lại em sẽ mách ông ngoại, dù sao bà ấy là cô của anh chứ không phải cô của em.” Mạc Trọng Huy bị chọc cười, yêu thương vuốt ve mái tóc cô.
“Mạc Trọng Huy, về sau lúc em ngủ, anh không được phép rời khỏi em. Lúc em tỉnh lại mà không nhìn thấy anh, em sẽ sợ.”
Hắn hứa hẹn chắc nịnh, “Được.”
An Noãn trốn ở Shine nghỉ ngơi hai ngày, dấu tay trên mặt hầu như đã biến mất hoàn toàn. Hai ngày này ông cụ Thẩm gọi cô về nhà ăn cơm nhưng cô đều kiểm cớ từ chối, làm ông cụ giận.
An Noãn đứng ở trước gương nhìn trái nhìn phải, xác nhận trên mặt không còn bất kỳ vết tích gì, cô mới quyết định về nhà ăn cơm với ông ngoại. Ông cụ Thẩm không nói cho cô biết hôm nay Thẩm Diệc Minh cũng trở về. Lúc An Noãn về đến biệt thự nhà họ Thẩm, nhìn thấy xe của Thẩm Diệc Minh, trong lòng cô có cảm giác khác thường. Những lời nói của Mạc Bạch Linh đã để lại bóng ma trong lòng cô.
An Noãn đi vào trong nhà, bên trong đang có khách.