*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. An Noãn từ chối, “Giờ đã muộn rồi ạ, cháu muốn về phòng nghỉ ngơi.” Thẩm Diệc Minh hơi cảm thấy mất mát. Đậu Nhã Quyên vỗ đầu An Noãn, nói: “Cái con bé này, sao lại ngốc như vậy, giờ đi dạo với bác hại không chừng lát nữa ông ấy cao hứng, lại cho cháu tiền tiêu vặt đấy” “Đúng vậy, cháu ra ngoài đi dạo với bác hai đi, bác hại có quà cho cháu.”
An Noãn nhìn về phía Tiết Ngọc Lan, Tiết Ngọc Lan cúi đầu, dường như không vui vẻ lắm.
“Bác gái, hay là bác đi cùng cháu và bác hai đi? Nhỡ đâu đang đi bác ấy lại say khướt ra, cháu không giải quyết được bác ấy đâu.” Thẩm Diệc Minh phì cười, nói rất tỉnh2táo: “Bác có say đâu, đang rất tỉnh táo đây.” Tiết Ngọc Lan cắn môi, nói nhẹ nhàng. “Noãn Noãn, hai người đi đi, bác lên lầu trước.”
Mười giờ tối, An Noãn bị Thẩm Diệc Minh kéo ra ngoài đi dạo.
“Bác, bác đi ra ngoài mà không mang theo cảnh vệ, bác không sợ à?”
Thẩm Diệc Minh cười sảng khoái. “Không sợ, nào có kẻ nào không sợ chết mà dám đến địa bàn của bác ám sát chứ. Yên tâm đi, cháu đứng với bác hai rất an toàn.” Thẩm Diệc Minh nắm lấy tay An Noãn định dắt đi, nhưng cô giằng ra.
Ông nhíu mày, lại ôm vai cô, cô cũng có người ra.
Thẩm Diệc Minh trêu: “Được ở cùng với Mạc Trọng Huy rồi là không cho bác hai chạm8vào người nữa hả?” An Noãn nói sang chuyện khác, “Bác hai, bác đối với cháu quá tốt, tốt đến mức làm cho cháu cảm thấy không chân thực.”
“Bác tốt với cháu là không tốt à?” Thẩm Diệc Minh khoác vai cô, “Bác hai nợ cháu quá nhiều, nên muốn bù đắp tốt cho cháu đấy.”
An Noãn dừng bước, cô nhìn thẳng vào ông, thấp giọng nói: “Bác nợ cháu cái gì ạ? Bác chẳng nợ cháu gì cả nên không cần đền bù cho cháu. Ngược lại, sau khi tìm được cháu về, bác vẫn luôn đối xử với cháu rất tốt, cháu rất cảm kích bác.”
An Noãn vô hình kéo dãn khoảng cách của hai người ra xa, Thẩm Diệc Minh nhíu chặt mày.
“Noãn Noãn, có phải bác đã làm gì6sai để cháu lại giận bác không?” An Noãn lắc đầu, “Bác không làm gì sai cả, chẳng qua là cháu cảm thấy bác đối với cháu quá tốt, tốt đến mức làm cho cháu thấy không được tự nhiên.” “Có phải có ai đã nói gì trước mặt cháu không?” Mỗi từ trong câu nói của Thẩm Diệc Minh đều xen lẫn lửa giận. “Bác hai, cháu có thể hỏi bác một chuyện không? Bác nhất định phải nói thật với cháu nhé. Bác và mẹ của cháu, chỉ đơn thuần là tình cảm anh em thôi ạ?”
An Noãn nhìn thấy có sự chuyển động trong đôi mắt Thẩm Diệc Minh, trong mắt ông tràn ngập buồn bã.
Sự im lặng của ông đã trả lời vấn đề của cô, lòng cô như3thắt lại.
“Mẹ cháu là mẹ cháu, cháu là cháu, mẹ cháu đã không còn trên đời này nữa, cho nên bác cũng không cần đối xử tốt với cháu như vậy đâu ạ.”
Nói xong, An Noãn quay người đi ngược trở về, mới đi được hai bước đã bị Thẩm Diệc Minh đuổi kịp, ông giữ chặt cổ tay cổ. “Noãn Noãn, cháu đang muốn vạch rõ ranh giới với bác sao?” Thẩm Diệc Minh nhíu mày, trong mắt tràn đầy sự không vui.
An Noãn lắc đầu, “Bác là bác của cháu, mối quan hệ này mãi mãi không thay đổi.”
Thẩm Diệc Minh thở dài, rất bất đắc dĩ kéo cô ôm vào lòng. Trong bóng đêm, giọng nói của ông cất lên đây mỏi mệt, “Nhóc con, bác rất mệt mỏi. Hiện5giờ thứ làm bác cảm thấy hạnh phúc nhất là lúc bác mệt mỏi về nhà có thể nhìn thấy cháu. Cháu như nguồn động lực giúp bác cảm thấy thoải mái và tràn đầy hy vọng. Cháu đừng nghe người khác nói rồi nghĩ lung tung được không? Bác chính là bác, sẽ không thay đổi thành người khác. Bác thương yêu cháu, tình cảm này rất thuần túy, cháu đừng nghĩ quá phức tạp được không?”
An Noãn cắn môi, cô bị ông ôm rất chặt nên cũng không giãy giụa nữa. Có những sự thật không thể tùy tiện nói cho cô biết là vì muốn bảo vệ cô, ông hi vọng cô nhóc của ông mãi mãi sống vui vẻ, không gánh nặng. Tiếng gọi “ba” kia cho dù ông không thể nào nghe được ở hiện thực thì vẫn có thể nghe thấy ở trong mơ, thể cũng thỏa mãn lắm rồi. Doãn Hậu Vọng rời khỏi nhà họ Thẩm xong là đến thẳng nhà họ Tiết. Muộn như vậy rồi nhưng ông cụ Tiết vẫn chưa ngủ, ông cụ đang ngồi trong phòng khách chờ tin tức. Ông cụ đã hơn tám mươi tuổi nhưng tinh thần vẫn còn rất minh mẫn, thoạt nhìn trông chỉ như sáu mươi tuổi thôi. “Lão thủ trưởng, muộn thế rồi ngài vẫn chưa nghỉ ngơi ạ?”.
“Trong lòng có tâm sự, sao tôi có thể ngủ được? Cậu có thấy con bé kia của nhà họ Thẩm không?” Doãn Hậu Vọng nghiêm túc gật đầu. “Thế nào? Con bé kia trông giống ai?” “Giống mẹ của cô bé, như một khuôn đúc ra với Thẩm Diệc Như.”
Ông cụ Tiết gật đầu, hỏi thêm một câu: “Có giống Thẩm Diệc Minh không?” Doãn Hậu Vọng lắc đầu, “Chỉ nhìn từ tướng mạo thì không giống Thẩm Diệc Minh lắm, cô bé đó quá giống Thẩm Diệc Như. Người nào ở nhà họ Thẩm cũng thương cô bé đó chắc là vì xem nó như Thẩm Diệc Như.”
Ông cụ Tiết gật đầu, “Chỉ cần trông không giống Thẩm Diệc Minh là được rồi. Hai đứa con trai của tôi không thích hợp ra mặt, đành phải để cậu vất vả để ý giúp, nếu có chuyện gì phải nói với tôi trước tiên. Con bé nhà tôi quá hiền lành, cho dù có bị uất ức ở nhà họ Thẩm cũng sẽ không chạy về đây khóc lóc với tôi, mà sẽ khóc thầm một mình, đáng thương biết bao. Nếu con bé kia thật sự là con gái của Thẩm Diệc Minh thì cho dù tôi có phải mất cái mạng già này cũng sẽ không tha cho Thẩm Diệc Minh và con bé kia.”
“Cháu nhìn thấy không quá giống, mà con bé kia trông rất bình thường, không giống như do loạn luân sinh ra.” “Cậu thì biết cái gì!” Ông cụ Tiết thở dài, “Chuyện này cứ như vậy đã, cậu chịu khó thường xuyên chạy đến nhà họ Thẩm, có tin tức gì thì nói cho tôi biết. Đúng rồi, cậu có nói với nó về chuyện của nhà họ Mạc không?” Doãn Hậu Vọng mím môi, nói: “Cháu có nói, nhưng Thẩm Diệc Minh không chịu buông tha cho nhà họ Mạc.”.
“Cái nhà họ Mạc đây cũng là tự làm tự chịu, ai bảo chúng đi sai đường. Nhưng đến thời điểm thích hợp, nếu vạn bất đắc dĩ thì tôi vẫn sẽ ra mặt, dù sao tôi cũng có chút tình nghĩa cũ với lão Mạc. Mà tôi cũng rất thích thằng bé nhà họ Mạc kia, thằng nhóc đấy rất khá, không dựa vào người trong nhà mà có thể phát triển được sự nghiệp quy mô như thể đúng là không dễ dàng. Thi Hàm và Thần Bằng nhà chúng ta không có hi vọng, vậy thì có thể suy tính đến thằng nhóc đó.” “Huy đang qua lại với con nhóc nhà họ Thẩm kia ạ.”
Ông cụ Tiết cười nhạt, “Chuyện tình cảm của chúng nó còn không phải do người lớn chúng ta định đoạt à? Làm một vài hành động chia rẽ chúng nó chẳng có gì là khó.”
Doãn Hậu vọng hơi nhíu mày, không lên tiếng.
Mạc Trọng Huy nằm một mình trên giường mà không sao ngủ được, không có cô bên cạnh, hắn cảm giác tim mình trống rỗng. Hắn cứ ôm khư khư điện thoại trong tay chờ hai tiếng trôi qua mà điện thoại chẳng có động tĩnh gì cả. Hắn không đợi được nữa bèn gọi điện cho cô, nhưng đầu bên kia mãi không có ai nghe máy. Ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại lái xe đến biệt thự nhà họ Thẩm, còn chưa đến nơi, hắn đã nhìn thấy An Noãn và Thẩm Diệc Minh đang đi tản bộ ở bên ngoài. Thẩm Diệc Minh nắm tay An Noãn bước chậm về phía trước.