*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Hôm nay anh ta đi cùng ba đến nhà em ăn cơm, ba anh ta cố ý muốn làm thông gia với nhà em. Mạc Trọng Huy, anh nói xem, em cùng Doãn Hạo, anh cùng Doãn Thi Hàm, kiểu phối đổi thế này rất không tệ nhỉ?” Mạc Trọng Huy không nương tay gõ lên trán cô một cái, đánh cũng khá mạnh làm cô bị đau kêu ầm lên.
“Mạc Trọng Huy, anh đang bạo lực gia đình đấy!” Hắn nhíu mày, cực kỳ nghiêm túc nói với cô: “Em cách Doãn Hạo xa ra một chút, hắn là người rất nguy hiểm.”
“Tại sao lại nguy hiểm?” “Hắn là playboy đấy. Hắn có thanh danh rất kém trong giới chúng ta, thường xuyên làm con gái nhà người ta có2bầu nhưng không chịu trách nhiệm. Rượu chè trai gái hút chích, đủ cả. Anh còn nghe nói hắn bị bệnh HIV nữa cơ, mà khuynh hướng tình dục cũng có vấn đề.”
Khóe miệng An Noãn giật một cái, cô cười nói: “Em chỉ đùa với anh thôi mà, anh không cần nghiêm túc đi bôi đen người ta như vậy. Mạc Trọng Huy, anh quá xấu bụng.”
“Ai nói anh bôi đen hắn, em có thể hỏi thử Thần Bằng, anh ta biết rõ nhất đấy.”
“Được rồi, được rồi, đổi chủ đề đi, nghe anh nói mà em cũng thấy buồn nôn. Em không để ý tới anh ta là được, dù sao thì hình như bác hai em cũng không thích người của nhà họ Doãn.”
Hai người về đến Shine8khá muộn, Án Noãn chỉ muốn lên giường đi ngủ ngay.
Nhưng Mạc Trọng Huy lại dùng đôi mắt đáng thương nhìn cô, “Anh đói bụng, em đi ăn gì với anh đi.” An Noãn giờ đồng hồ đeo tay ra cho hắn xem, “Mạc Trọng Huy, anh xem thử mấy giờ rồi hả.”
“Anh chưa ăn cơm tối, dạ dày khó chịu.”
“Ai bảo anh không ăn cơm tối cơ! Mạc Trọng Huy, anh là trẻ con đấy à? Ăn cơm mà còn phải có người nhìn mới chịu ăn hả?” Hắn mím môi, lầm bầm: “Em không ở bên cạnh làm anh ăn cái gì cũng cảm thấy nhạt nhẽo, ăn không vào.” Cô nhẹ nhàng vỗ vỗ gương mặt của hắn, nựng nịu như đang dỗ trẻ con. “Về rồi em6nấu mì cho anh ăn.” An Noãn vừa nấu mì vừa thuyết giáo: “Mạc Trọng Huy, anh thế này không được đầu, nhỡ một ngày nào đó em rời xa anh thì chẳng phải là anh sẽ chết đói à?”
Mạc Trọng Huy ôm chặt lấy An Noãn từ đằng sau, hắn vùi mặt trên hõm vai cô, mút nhẹ.
“Mạc Trọng Huy, anh có nghe em nói không đấy? Sau này dù em không có ở bên cạnh anh, anh cũng phải ăn cơm đúng giờ đây, biết chưa?” “Em không ở cạnh, anh không ăn.” Mạc Trọng Huy như một đứa trẻ hờn dỗi làm An Noãn phải bất lực lắc đầu. Chỉ là một bát mì tôm với hai quả trứng trần mà Mạc Trọng Huy ăn một cách ngon3lành. An Noãn nhìn hắn mà thấy thương. Mấy năm qua, cô không ở bên cạnh, không biết hắn đã sống thế nào. Những vết sẹo trên cổ tay hắn như đang lặng lẽ trách cô tàn nhẫn. Nghĩ tới đây, An Noãn không để ý hắn đang ăn mì mà đi tới ngồi lên đùi hắn, ôm chặt lấy cổ hắn, hứa hẹn: “Mạc Trọng Huy, em sẽ không rời xa anh, cũng không tiếp tục làm tổn thương anh nữa, em sẽ yêu anh gấp đôi, yêu anh thật nhiều.” Mạc Trọng Huy đặt đũa xuống, bưng lấy mặt cô rồi vội vàng hôn xuống. Chỉ nháy mắt sau, tình cảm mãnh liệt lan tràn ra khắp nơi. Tối hôm qua chơi đùa hơi quá sức, ngày hôm sau5An Noãn ngủ đến giữa trưa mới tỉnh. Cô mở mắt đã thấy Mạc Trọng Huy đang ngồi yên lặng ở đầu giường, đờ đẫn giở tạp chí. Ánh mặt trời vàng chói xuyên qua cửa sổ chiều lên mặt hắn, làm nổi bật các đường nét trên gương mặt, trông hắn như một pho tượng điêu khắc hoàn mỹ đẹp tuyệt trần. Đây là người đàn ông thuộc về mình, An Noãn thấy như đang nằm mơ, khoảng thời gian này quá hạnh phúc làm cô có cảm giác không chân thực. Cô bắt đầu làm nũng, gối đầu lên đùi hắn, hai tay ôm chặt lấy eo hắn.
Miệng Mạc Trọng Huy hơi cong lên, hắn buông tờ tạp chí trong tay xuống, dịu dàng xoa mặt cô. Hắn nói bằng giọng đầy yêu thương: “Tỉnh rồi à? Em như heo con ấy, ngủ nhiều quá.” An Noãn dụi đầu trên đùi hắn, lười biếng nói: “Em vẫn chưa tỉnh ngủ đâu, vẫn còn muốn ngủ thêm một lát nữa.”
Mạc Trọng Huy hít thở sâu một hơi, cô nhóc này rõ ràng đang cố ý châm lửa, còn giả vờ thản nhiên nữa.
“An Noãn.” Giọng của hắn khàn đi, đầy ẩn nhẫn. “Đừng lộn xộn.”
An Noãn nhìn hắn, cô giả vờ cười ngây thơ: “Mạc Trọng Huy, anh sao thế? Thấy không thoải mái à?” “Đúng, anh đang không thoải mái.”
Hắn cũng không tiếp tục kiềm chế nữa mà đè cô xuống. An Noãn cười xấu xa, ôm cổ hắn rồi nói với vẻ đáng thương. “Em đói rồi, anh đi nấu cháo cho em nhé.” “An Noãn!” Hắn gầm nhẹ. “Em đói bụng thật mà, anh đi nấu cháo đi, em mà bị đói chết thì anh chịu trách nhiệm à?”
Mạc Trọng Huy hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế lửa dục vọng trong người rồi xoay người xuống giường.
An Noãn nhìn theo bóng lưng vừa không cam lòng vừa bất đắc dĩ của hắn mà trong lòng cảm thấy thổn thức. Một người đàn ông phải yêu một người phụ nữ đến thế nào mới có thể vì cô ấy mà chịu đựng, vì cô ấy mà bất chấp tất cả chú.
Mặc dù cô nhận ra điều này hơi muộn, nhưng trong tương lai, cô sẽ không để cho mình ngu ngốc như thế nữa, cô sẽ không trốn tránh. Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, An Noãn không biết ai gọi điện cho cô. Cô xuống giường tìm điện thoại, trên màn hình hiện một dãy số trông hơi quen.
Cô bấm nút nghe, giọng nói của Mạc Bình Giang truyền đến. “Noãn Noãn, bác là bác cả của Huy.”
An Noãn hơi giật mình, cô lễ phép chào: “Cháu chào bác cả.”