Tình Đắng

Chương 445: Cầu hôn (6)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Lão Lâm, chúng ta không nên quay về đây.” Hôm nay là sinh nhật An Noãn, Lâm Dịch Xuyên đột nhiên nói muốn về, Hứa Vĩ Thần không yên tâm nên đi cùng anh đến đây.

Xuống máy bay, Lâm Dịch Xuyên vốn dĩ định gọi điện thoại cho An Noãn, nhưng cả đường vào nội thành, bọn họ nhìn thấy rất nhiều dòng chữ “An Noãn, gả cho anh”, đi theo đám người đến đây thì nhìn thấy màn này.

Lâm Dịch Xuyên không hối hận đã đến đây, nhìn thấy cô hạnh phúc, anh cảm thấy vui mừng cho cô từ tận đáy lòng. Trong suốt thời gian qua, anh đã muốn đến đây vô số lần, cho dù chỉ là đứng nhìn cô từ xa thôi cũng được. Nhưng anh không có lý do gì để đến, lý do duy2nhất anh nghĩ được đó là về chúc mừng sinh nhật cô. Mấy năm trước, vào sinh nhật An Noãn, anh đều đích thân làm bánh matcha cho cô. Lần này cũng không ngoại lệ, anh làm xong mang từ Luân Đôn đến Bắc Kinh, bây giờ đang cầm trong tay. Nhưng anh biết, cô đã không cần nữa rồi.

“Lão Lâm, cậu nên buông bỏ thật rồi, Tảo Tảo cần một gia đình hoàn chỉnh.”

Hứa Vĩ Thần dùng sức vỗ vai anh, dường như đang tiếp sức cho anh.

Tầm mắt Lâm Dịch Xuyên dừng lại trên người An Noãn, từ đầu đến cuối chưa hề rời đi.

“Ethan, cậu biết không. Nếu đã yêu cô ấy rồi, sẽ không yêu được ai khác nữa.” Hứa Vĩ Thần khẽ thở dài, “Sao cậu phải khổ như vậy chứ?” Ở một góc khác, Cố8Thu đứng lẫn trong đám người, nhìn hai người ôm chặt nhau, im lặng rơi nước mắt.

Luôn có một số tình yêu khiến người ta cảm động, khiến người ta mừng vui thanh thản. So với tình yêu đau đớn của mình, cô cảm thấy An Noãn thật sự là cô gái hạnh phúc nhất trên thế giới.

“Cổ Thu?” Thẩm Thần Bằng nhìn qua là nhận ra cô ngay. Anh ta không dám tin vào mắt mình, cho dù buổi tối đội mũ đeo khẩu trang rồi, anh ta vẫn nhận ra cô. Cố Thu nghe thấy giọng nói quen thuộc, quay đầu chạy đi. Thẩm Thần Bằng xuyên qua đám người đi tìm cô, cuối cùng không tìm được, chỉ chớp mắt đã không thấy bóng dáng cô đâu nữa, giống như đang nằm mơ.

An Noãn và Mạc Trọng Huy6ăn tối dưới ánh nến rồi về nhà, dư vị sau xúc động chính là oán giận.

Về đến Shine, An Noãn bắt đầu không để ý đến hắn. An Noãn tắm xong bò lên giường, quay lưng về phía hắn. Mạc Trọng Huy dịch lại gần, dán mặt vào mặt cô, cười nói, “Em đã đồng ý lời cầu hôn của anh, bây giờ là vợ của anh rồi.”

An Noãn hừ lạnh, “Anh đừng động vào em, cách xa em một chút.” “Anh giấu em cũng là vì muốn làm em bất ngờ.”

“Bất ngờ thật là lớn, anh có biết hôm nay là sinh nhật em nhưng em lại buồn cả ngày không? Tất cả mọi người đều gọi điện thoại, gửi tin nhắn chúc em sinh nhật vui vẻ, nhưng người em quan tâm nhất chính là anh. Em tưởng3là anh quên mất sinh nhật em thật rồi, em đã rất buồn.”

Hắn ôm chặt cô, hôn lên mặt cô, “Lần sau anh sẽ không lừa em nữa, lần này coi như lời nói dối có thiện ý, tha thứ cho anh đi.”

An Noãn hừ giọng, vẫn cảm thấy tủi thân.

“Bảo bối, anh yêu em.” Mạc Trọng Huy nhìn vào mắt cô, đột nhiên nghiêm túc nói một câu. An Noãn bị dọa, cô giơ tay ra sờ trán hắn, cau mày nói, “Mạc Trọng Huy, anh không bị sốt đấy chứ?” “Anh đang nghiêm túc, anh yêu em.”

Hắn nói rồi xúc động hôn lên môi cô.

Sau một trận mây mưa, An Noãn dựa vào ngực hắn, môi hắn dán lên tại cô, dịu dàng nói, “Cầu hôn thành công rồi, chúng ta chọn một ngày tốt đi đăng ký kết5hôn đi.”

“Ai nói em đồng ý lời cầu hôn của anh?”

Mạc Trọng Huy cười, sờ ngón tay cô, “Nhẫn cũng đeo lên rồi, còn có thể đổi ý à?” “Trả lại nhẫn cho anh là được rồi, em không cần. Sở dĩ em đồng ý như vậy là bởi vì anh làm ầm ĩ quá, nếu như em từ chối thì là không nể mặt anh.”

“Bất kể là lý do gì, tóm lại em đã là vợ anh rồi, bà Mạc.” Khóe miệng An Noãn giật giật, lười phản ứng đến hắn, vòng tay ôm lấy hắn, rất nhanh đã tiến vào mộng đẹp. Mạc Trọng Huy cầu hôn quá ầm ĩ, sáng sớm nhà họ Thẩm đã nhận được tin tức. Lúc ăn sáng, ông cụ Thẩm cười hỏi Thẩm Thần Bằng, “Ngày hôm qua cháu cũng ở đó chứ? Không khí lúc đó thế nào? Nói ông nội nghe xem.”

Thẩm Thần Bằng cười nói, “Bầu không khí vô cùng náo nhiệt, Huy gõ phụ đề An Noãn, gả cho anh ở tất cả các trung tâm thương mại, rạp chiếu phim, khách sạn đứng tên cậu ta, đại khái là cả thế giới đều biết An Noãn là bà Mạc rồi. Tối hôm qua, rất nhiều rất nhiều người vây quanh bọn họ, cùng hộ An Noãn gả cho Huy. Con bé cảm động lắm.”

Ông cụ Thẩm nghe mà vui mừng, “Hai đứa bé này đi được đến ngày hôm nay đúng là không dễ dàng gì.”

Trên mặt Thẩm Diệc Minh không có vẻ tươi cười, ngược lại có chút nặng nề. “Diệc Minh, xem ra phải bắt tay chuẩn bị hôn lễ cho hai đứa đi, con bé nhà chúng ta bây giờ ngày nào cũng ở với Huy, không kết hôn đi không được, nói không chừng bên ngoài sẽ bàn tán nọ kia.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.