*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Đường Tĩnh Vi gật đầu, cầm tay Mạc Bình Giang, nghẹn ngào nói: “Anh cả, lần này nhờ hết vào anh, cho dù có tốn bao nhiêu tiền, cũng xin anh hãy cứu Bình Sơn ra.”
Mạc Bình Giang gật đầu, từ đầu đến cuối vẫn cau chặt mày. Nói cho cùng nhà họ Mạc có ngày hôm nay, cũng là do một tay ông tạo ra. Nếu như năm đó ông biết tự lượng sức mình không chạy đi cầu hôn nhà họ Thẩm, nếu như ông cụ Thẩm không chọn trúng ông làm con rể của nhà họ Thẩm, Bình Sơn cũng sẽ không uống rượu say ham mê sắc đẹp của Diệc Như, suýt nữa là xâm phạm bà ấy.2Hoặc là, biết quan hệ của Diệc Như và Thẩm Diệc Minh, ông nên sớm buông tay, mà không phải là cứ cố níu giữ mãi. Tóm lại, Thẩm Diệc Minh hận nhà họ Mạc quá nhiều, muốn ông ta từ bỏ trả thù cũng rất khó.
Mạc Trọng Huy lái xe trong màn đêm yên tĩnh. Hắn không về Shine, không muốn trở về. Không phải là hắn không dám đối mặt với An Noãn, mà là sợ phải đối mặt với cô. Hắn sợ không cẩn thận sẽ lỡ miệng nói với cô, hắn không muốn kéo cô vào, không muốn để cố chịu bất cứ chút tổn thương nào cả.
Lời hứa hạnh phúc hình như luôn quá xa xỉ. Cho8dù hắn không nói gì những động tĩnh lớn như vậy, rồi sẽ có một ngày An Noãn biết. Cô gái đó luôn rất nhạy cảm, cũng không biết lúc chân tướng bày ra trước mặt, cô còn có thể thản nhiên ở bên hắn nữa không.
Ở nhà họ Mạc, hắn thể hiện tương đối bình tĩnh và lạnh lùng. Nhưng Đường Tỉnh Vĩnói không sai, suy cho cùng Mạc Bình Sơn vẫn là ba ruột sinh hắn ra, nuôi hắn lớn. Cho dù có hận ông ta, có ghét ông ta thế nào đi nữa, hắn cũng không có cách nào trơ mắt nhìn ông ta xảy ra chuyện.
Nhưng đối phương là Thẩm Diệc Minh, là bác của An Noãn, hắn6có thể làm gì, cái gì cũng không thể làm được. Khó khăn lắm Thẩm Diệc Minh mới đồng ý cho An Noãn và hắn ở bên nhau, hắn không dám làm gì cả, không dám tùy tiện chọc giận ông. Hóa ra tình yêu có thể khiến một người trở nên hèn mọn như vậy, hèn mọn đến nỗi không tiếc gì cả, tự tôn, tôn nghiêm gì đều có thể buông xuống hết.
Chuông điện thoại reo liên tục, Mạc Trong Huy cố gắng kìm nén không nghe. Cả đêm nay, hắn chỉ muốn yên tĩnh một mình. Vào giờ phút này, thứ hắn không muốn nghe thấy nhất chính là tiếng của cô, sợ giọng nói quen thuộc của cô3sẽ khiến trái tim hắn sụp đổ trong nháy mắt.
Dường như hắn đã đè nén quá lâu, trái tim quá mệt mỏi, cần phát tiết, cần phải nghỉ ngơi.
An Noãn nằm trên giường, không ngừng gọi điện thoại cho Mạc Trọng Huy, rõ ràng có tín hiệu nhưng không có ai nghe máy. Cứ cách mấy phút, cô lại gọi cho hắn một lần, nhưng hắn đều không nghe. Cô nói với mình, nhất định là hẳn đang bận, không quấy rầy hắn nữa.
Tối nay, nhất định là một đêm không ngủ. An Noãn xuống giường đến phòng sách, trên bàn của hắn chất đầy tạp chí, cũng là thành quả cả ngày của cô. Cô xem hơn trăm tác phẩm váy5cưới, từ trong đó chọn ra mười phong cách cô thích nhất, định đợi hắn về nghe ý kiến của hắn.
Mạc Trọng Huy nói muốn tặng cho cô một hôn lễ thế kỷ để tuyên bố với cả thế giới hắn yêu cô. An Noãn thì muốn mình làm cô dâu xinh đẹp nhất của hắn, để tất cả mọi người đều thật lòng khen ngợi họ là một đôi trai tài gái sắc. Cô ngồi giở tạp chí mà tâm trí lơ lửng trên mây, cứ thẫn thờ như vậy cho đến khi trời sáng. An Noãn lại cầm điện thoại lên gọi cho Mạc Trọng Huy, lần này đã gọi được. “Mạc Trọng Huy, anh đang ở đâu thế?” Cô căng thẳng hỏi. Đầu kia thoải mái trả lời, “Anh vừa từ công ty đi ra, đang chuẩn bị về nhà. Buổi sáng muốn ăn gì, anh mua cho em.”
An Noãn thở phào nhẹ nhõm, giọng nghẹn ngào, “Tại sao anh không nghe điện thoại của em, làm em lo muốn chết.” “Anh bận quá, điện thoại để im lặng nên không nghe thấy.” Mặc dù biết lý do này quá gượng gạo, nhưng An Noãn vẫn tin hắn. “Mạc Trọng Huy, em muốn ăn cháo anh tự tay nấu, ngon hơn bất cứ đồ ăn sáng nào.”
Đầu kia cười nói, “Được, ở nhà đợi anh, anh sẽ về nấu cho em.”
An Noãn ngồi yên ở phòng khách nửa tiếng, vừa nghe thấy tiếng động, cô lập tức chạy đi mở cửa.
Mạc Trọng Huy đang định mở cửa thì cửa đã mở ra. Hắn còn chưa kịp định thần thì An Noãn đã lao vào lòng hắn. Tim hắn thắt lại, ôm chặt lấy cô, hôn lên tóc cô, cưng chiều nói, “Làm sao thế? Sáng sớm đã chủ động ôm ấp anh thế này.” Cô vùi đầu vào ngực hắn, hậm hực nói, “Mạc Trọng Huy, lần sau anh còn không nghe điện thoại của em, em sẽ vĩnh viễn không để ý đến anh nữa. Em sẽ chia tay anh.” Hắn cười khổ, nâng mặt cô nghiêm túc nói: “Ngốc, hai chữ chia tay quá nặng nề, không được tùy tiện nói ra.” An Noãn không để tâm, ôm chặt cổ hắn, hậm hực nói: “Em cứ nói đấy, chẳng lẽ còn sợ anh đá em à? Mạc Trọng Huy anh nghe cho kĩ đây, em sống là người của anh, chết là ma của anh, anh vĩnh viễn đừng mơ đá em.”
Hắn cưng chiều vuốt tóc cô, khẽ hôn lên đôi môi hồng của cô, hết cách với cô gái bướng bỉnh này, “Em không đá anh, anh đã cảm ơn trời đất rồi.” Mạc Trọng Huy đến phòng bếp nấu cháo cho An Noãn. An Noãn cứ đi qua đi lại trước mặt hắn suốt, một bước không rời. Hắn không nhịn được cười nói: “Em còn sợ anh sẽ biến mất trong nháy mắt à, coi chặt như vậy.” An Noãn ôm lấy eo hắn từ phía sau, làm nũng hỏi: “Vậy anh nói cho em biết tối hôm qua anh đi đâu? Chẳng lẽ là anh nuôi tình nhân ở bên ngoài thật à?”
Thật ra cô không muốn hỏi, nhưng vẫn không nhịn được hỏi đùa.
Hắn trả lời đơn giản, “Anh bận rộn ở công ty cả đêm.” An Noãn bĩu môi, không hỏi thêm nữa.
Mạc Trọng Huy nấu xong, bưng lên bàn. An Noãn ăn rất ngon miệng.
“Anh không ăn đi, cứ nhìn em làm gì?” An Noãn nhướng mày hỏi.
Hắn cười nói: “Nhìn em ăn là anh no rồi.” An Noãn bĩu môi, “Chắc chắn tối qua anh đi gặp tình nhân nhỏ, buổi sáng ăn bữa sáng tình nhân nhỏ làm cho rồi mới về đúng không?” Mạc Trọng Huy xoa đầu cô. “Đừng động vào em, làm rối hết tóc em rồi.” Hắn ân cần chỉnh lại tóc cho cô, dịu dàng hôn lên đó rồi khàn giọng nói, “Ăn xong đi ngủ với anh được không?”