Tình Đắng

Chương 477: Cảm giác mất mát khi con gái đi lấy chồng (4)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mạc Bình Sơn được hai lính cảnh vệ đưa về nhà. Nghe thấy tiếng còi ô tô, Đường Tĩnh Vi lập tức buông đồ ăn trong tay xuống, chạy ra ngoài. Nhìn bà ấy vội vàng như vậy, ở sâu trong nội tâm An Noãn cũng bị cảm động lây. Mạc Bình Sơn và Đường Tĩnh Vi chưa chắc đã yêu nhau thắm thiết như thế, nhưng dù sao cũng ở với nhau mấy chục năm, họ đã là những người thân quan trọng nhất trong cuộc sống của nhau. Cuộc sống hạnh phúc trong tưởng tượng của An Noãn là đến một ngày hai người họ đều già đi, cho dù bọn nhỏ không thể ở bên cạnh thì bọn họ vẫn còn có thể nắm lấy tay2nhau đi hết quãng đường còn lại, đến lúc đó chắc chính là răng long đầu bạc mà mọi người hay nói.

Mạc Trọng Huy tiến đến, ôm An Noãn đi ra ngoài. Đường Tĩnh Vi để Mạc Bình Sơn bước qua chậu than rồi mới cho ông ta vào cửa.

Mạc Bình Sơn cau mày phàn nàn: “Bà suốt ngày làm mấy thứ vớ vẩn này.” “Ai nói là vớ vẩn, những thứ các cụ hồi xưa để lại đều có đạo lý của nó đấy, mà làm theo một chút có mất cái gì đâu.”

Mạc Bình Sơn bước qua chậu than, đi vào phòng khách. Mạc Trọng Huy bình thản gọi “Ba”. An Noãn cũng nhẹ nhàng chào hỏi một câu đơn giản, “Cháu chào bác ạ” mà cũng8phí bao nhiêu sức lực của cô.

Mạc Bình Sơn hờ hững liếc An Noãn một cái, trên mặt không có biểu tình gì.

Đường Tĩnh Vi vội khoác tay ông ta, nói: “Lần này ông có thể bình an vô sự đều là công lao của An Noãn đấy. Cô con dâu này của tôi còn chưa bước vào cửa mà đã có công hiển lớn như thế cho nhà họ Mạc ta, tôi thật sự càng nhìn con bé càng thấy thích.”

Mạc Bình Sơn mím môi, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn”.

An Noãn không tin vào lỗ tai mình, có khi nào Mạc Bình Sơn chịu nhún nhường như vậy, có lẽ trải qua một số chuyện, ông ta cũng hiểu ra một chút đạo lý.

“Bạch Linh đâu? Sao nó6không ở đây?” Mạc Bình Sơn hỏi.

Đúng lúc này Mạc Bạch Linh bước vào cửa, bà ta cười trêu chọc: “Thế này có phải nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến không nhỉ?”

Bữa tối phong phú hầu như đều do Đường Tĩnh Vi chuẩn bị. Mạc Bạch Linh nhìn các món ăn mà không nhịn được, cười nói: “Bình Sơn, anh đúng là hạnh phúc thật đấy. Chị Tĩnh Vi chuẩn bị toàn những món anh thích ăn nhất, chắc chị ấy cũng tốn khá nhiều tâm tư cho bàn tiệc này.” Đường Tĩnh Vi hơi ngượng ngùng cười, “An Noãn cũng có công lao, nếu không có con bé thì một mình chị không làm xuể đâu.”

Mạc Bình Giang cũng cười, nói với An Noãn: “Noãn Noãn, sau này3có rảnh nhớ thường xuyên về nhà ăn cơm nhé. Cháu bây giờ có thể được coi là một nửa người nhà họ Mạc, chờ kết hôn xong, cháu hoàn toàn là người nhà họ Mạc chúng ta rồi.”

An Noãn không nói gì, cô cảm thấy hơi không thoải mái với cái xưng hô một nửa người nhà họ Mạc này.

Mạc Trọng Huy gắp cho An Noãn rất nhiều đồ ăn, hắn thì thầm bên tai cô: “Em đừng để ý, ăn nhiều một chút.”

An Noãn trả lại cho hắn nụ cười, rồi cúi đầu tập trung ăn. Trong bữa ăn, Mạc Bình Giang và Mạc Bình Sơn cùng uống một chút rượu, Mạc Bạch Linh nói cũng muốn uống vài chén với họ.

Sau đó Mạc Bạch Linh uống5hơi nhiều, bà ta vừa khóc lóc vừa trách móc: “Bình Sơn ra rồi mà chồng tôi vẫn còn bị giam, đây là cái chuyện quái gì vậy. Rõ ràng chồng tôi bị nhà họ Mạc này liên lụy, nhưng lại không có người nào nói hộ cho anh ấy. Cái thời đại này, trong nhà không có người làm quan thì không có thể, sinh mệnh cũng bị người ta coi thường, đây là cái quái gì chứ.”

“Bạch Linh, em uống nhiều quá rồi.” Đường Tĩnh Vi dỗ dành.

Mạc Bạch Linh đẩy mạnh tay Đường Tĩnh Vi ra, gào lên. “Chị đừng có đụng vào tối, tôi không uống nhiều. Mà cho dù tôi uống nhiều thì có làm sao, có mấy lời chỉ có lúc này mới nói ra được. An Noãn muốn được gả cho Huy nên dùng mọi cách để lấy lòng anh chị, nhưng lại không cần lấy lòng tôi. Rõ ràng người Thẩm Diệc Minh nhằm vào là Mạc Bình Sơn, nhưng lại kéo chồng tôi vào theo. An Noãn nói một câu, Bình Sơn được ra ngoài, thể ai nói giúp cho chồng tôi đây? Sao cái thế giới này lại không công bằng như thế hả?”

“Tĩnh Vi, em đỡ Bạch Linh về phòng đi, nó uống nhiều quá rồi.” Đường Tĩnh Vi đỡ Mạc Bạch Linh rời đi. Mạc Bạch Linh đẩy mạnh bà ra, sức lực mạnh đến mức suýt làm Đường Tĩnh Vị ngã xuống đất.

“Không cần các người dìu tôi, tôi tự đi. An Noãn, tôi cảnh cáo cô, ngày nào mà chồng tôi còn chưa được ra ngoài thì tôi sẽ không bỏ qua cho cô dâu. Tôi không tin ngày nào tôi cũng làm ầm ĩ ở trước mặt cô mà cô có thể coi như không có chuyện gì xảy ra được!”

Mạc Bạch Linh nói xong thì tự đi về phòng, cũng không biết là say thật hay say giả. Mạc Bình Giang cười nói với An Noãn: “Con bé say rồi, cháu đừng để ý tới nó nữa. Cháu ăn nhiều vào nhé, lần này may mà có cháu.”

Mạc Bạch Linh ầm ĩ lên như thế làm An Noãn chẳng có tâm tư ăn gì cả, Mạc Trọng Huy gắp thức ăn cho cô nhưng cô ăn không vào. Chắc Mạc Trọng Huy cũng nhìn ra được tâm trạng của cô, hắn đưa tay nắm lấy vai An Noãn. “Bác cả, ba, con và An Noãn còn có việc, chúng con đi trước.”

Mạc Bình Giang và Mạc Bình Sơn đồng thời nhíu mày. “Ăn xong rồi hẵng đi, cháu xem Noãn Noãn đã ăn được gì đâu.”

An Noãn cười nói: “Bác cả, cháu đã ăn nhiều rồi ạ.”

Đường Tĩnh Vị trấn an được Mạc Bạch Linh xong, lúc đi ra nhìn thấy hai người họ đang muốn đi.

Bà vội vàng đi tới ngăn cản, “Chưa ăn cơm xong sao đã đi rồi, Huy, hôm nay ba con mới được tại ngoại, tối nay con không ở lại trò chuyện với ông ấy sao?” Mạc Trọng Huy thờ ơ, nói: “Hôm nào con sẽ về sau.”

Nói xong, hắn ôm An Noãn đi mà không quay đầu lại. Xe chạy khỏi nhà họ Mạc, An Noãn khẽ hỏi: “Làm thế này có được không? Người trong nhà anh sẽ không tức giận chứ?”

Mạc Trọng Huy vuốt tóc cô, nói: “Anh biết cái nhà này làm cho em rất ngột ngạt. An Noãn, sau này nếu không cần thiết, anh sẽ không đưa em về đây nữa.”

An Noãn hơi mím môi, đúng là tâm tư của cô luôn không lừa được hắn. “An Noãn, đừng nói là em, ngay cả chính anh cũng rất ghét về nhà.” An Noãn bật cười trêu đùa, “Mạc Trọng Huy, sau này chúng ta xây dựng gia đình, anh sẽ không cũng ghét về nhà của chúng ta đấy chứ?” Mạc Trọng Huy gõ yêu lên trán cô một cái. Bọn họ trở về Shine, ban đêm nằm trên giường, An Noãn lật qua lật lại mà vẫn không ngủ được. Mạc Trọng Huy ôm chặt lấy cô, cô nhóc này vẫn không an phận, cứ nhích tới nhích lui trong lòng hắn. Hắn gầm nhẹ, “Chớ lộn xộn.” “Mạc Trọng Huy, hôm nay mẹ anh hỏi bao giờ chúng ta muốn có con?” Cánh tay ôm hông cô siết lại, Mạc Trọng Huy cất giọng từ tính: “Mặc kệ bà ấy.” “Bà ấy còn nói, sau này bà ấy muốn giúp chúng ta trông con.”

Mạc Trọng Huy đen mặt, bất đắc dĩ nói: “Mặc kệ bà ấy nói cái gì, cho dù sau này chúng ta kết hôn hay sinh con thì đều không ở nhà họ Mạc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.