*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Vậy anh về một mình đi, tôi vẫn muốn đi dạo phố.” Tài xế cau mày, không biết làm sao lái xe đến phố lớn. Xe ở Giang Thành càng ngày càng nhiều, muộn vậy rồi mà vẫn tắc đường. “Cô An, cô không biết đâu, hai năm này Giang Thành phát triển quá nhanh, gần như nhà nhà đều mua xe hơi, có nhà có mấy người thì mua mấy chiếc xe. Cô nói xem chỗ này chỉ lớn có như vậy, có thể không tắc đường à.”
An Noãn nhìn dòng xe cộ trước mặt, mở cửa xe ra xuống xe.
Tài xế sợ hãi, còn chưa kịp ngăn lại, An Noãn đã biến mất trong biển người.
Anh ta vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Mạc Trọng Huy, run lẩy bẩy khai báo đầu đuôi câu chuyện. Lúc này Mạc2Trọng Huy đang ngồi ở sofa trong phòng khách, người giúp việc đã hâm nóng lại thức ăn mấy lần, nhưng hắn không hề động đến. Nhận được điện thoại của tài xế, trái tim hắn lập tức lạnh như băng, không ngừng nhấp nhô lên xuống. Hắn cầm chìa khóa xe ra ngoài, người giúp việc lo lắng nhìn hắn, không dám lên tiếng ngăn cản. Đợi hắn đi rồi, bọn họ mới nhỏ giọng thảo luận, “Có phải cô An xảy ra chuyện gì không? Sắc mặt anh Mạc tái nhợt như vậy?” “Hai người này giày vò nhiều năm như vậy, tại sao vẫn không ổn thế? Cuộc sống này có bao nhiêu năm có thể lãng phí đâu.” An Noãn qua lại trong dòng xe cộ, bên tai toàn là tiếng còi xe. Cô chạy thật lâu mới8chạy đến một nơi trống trải. Cô bắt xe đến một bệnh viện tâm thần của Giang Thành.
Quản lý bệnh viện nói với cô, bọn họ không thể cung cấp tài liệu về bệnh nhân.
“Tôi là bạn của Hà Tư Kỳ, muốn biết những năm này cô ấy sống ở bệnh viện như thế nào?”
Nghe An Noãn nói như vậy, quản lý bệnh viện lập tức cười nói, “Hóa ra là bạn của cô Hà ạ, đúng là năm năm trước cô Hà có ở bệnh viện chúng tôi một khoảng thời gian, nhưng không bao lâu đã được đưa ra nước ngoài chữa trị. Mấy ngày trước cô ấy đã bình phục trở lại Giang Thành, còn nói muốn đến bệnh viện thăm mọi người nữa.” Trái tim An Noãn lập tức trầm xuống, dường như lập tức rơi vào vực6sâu vạn trượng.
Hóa ra Mạc Trọng Huy vẫn luôn không vất bỏ Hà Tư Kỳ, cho dù người phụ nữ độc ác đó từng hại chết con của bọn họ, hắn vẫn cứu cô ta. “Cô này, cô không sao chứ?” Quản lý bệnh viện thấy nước mắt đột nhiên dâng lên trong mắt An Noãn thì lo lắng hỏi.
“Không sao, cô ấy bình phục rồi, tôi mừng cho cô ấy.” An Noãn không biết mình đi ra khỏi bệnh viện bằng cách nào, điện thoại di động trong túi xách cứ du dương vang lên mãi. An Noãn lấy điện thoại ra ném ra ngoài, mới có thể yên tĩnh. Mạc Trọng Huy thông qua định vị của điện thoại tìm đến bệnh viện, lúc địa chỉ hiển thị là bệnh viện tâm thần, hắn có một loại dự cảm xấu.3Thông qua tự thuật của quản lý bệnh viện, hắn mới biết Hà Tư Kỳ bình phục trở về nước. Cô lại có được tin tức sớm hơn hắn, nghĩ đến biểu hiện của cô trước đó, hắn lập tức hiểu rõ. Hắn lái xe đến biệt thự của Hà Tư Kỳ, muộn như vậy rồi mà Hà Tư Kỳ lại đang tập yoga ở trong phòng khách. Hắn nghi ngờ có phải cô ta bình phục thật rồi không. Hà Tư Kỳ rất bất ngờ, lúc nhìn thấy Mạc Trọng Huy, cô ta dừng tất cả động tác lại, nước mắt không chút báo trước rơi xuống. Cô ta chưa từng nghĩ đời này còn có thể gặp lại hắn, trải qua nhiều năm như vậy, cô ta gần như sắp quên mất dáng vẻ hắn rồi.
“Mạc Trọng Huy, thật sự5là anh sao?” Cô ta nghẹn ngào khó tin hỏi, “Em tưởng là anh đã quên em rồi, không ngờ anh vẫn nhớ con đường này, nhớ cái nhà này.”
Mạc Trọng Huy cau mày lại, trầm giọng chất vấn, “Cô đã nói gì với An Noãn?”
“An Noãn?” Cô ta cũng cau mày, “Cô ấy cũng trở về Giang Thành rồi à? Em chưa từng nhìn thấy cô ấy.”
“Hà Tư Kỳ, lúc này rồi cô còn giả vờ à? Bốn năm trước tôi nể mặt Tư Nghiên mới cứu cô, bây giờ tôi cũng có thể vì An Noãn mà khiến cổ điển một lần nữa.”
Nước mắt mãnh liệt rơi xuống, cô ta khản giọng vô cùng thê thảm nói: “Rốt cuộc em đã làm sai cái gì? Em không đi trêu chọc An Noãn. Em thậm chí còn chưa từng gặp cô ấy, cũng không biết cô ấy trở về Giang Thành. Em bây giờ đã tự mình biết mình, em sẽ không còn ngây thơ cho là anh sẽ trở lại bên cạnh em nữa. Nếu như anh muốn thì cứ làm em điên một lần nữa đi, không có tri giác luôn tốt hơn so với bây giờ tỉnh táo, ngày nào cũng nhớ anh không ngủ được, ngày nào cũng dựa vào hồi ức mà sống, em thà điên còn hơn. Tại sao bạn đầu anh phải cứu em?”
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, thấy là biệt thự gọi đến, Mạc Trọng Huy lập tức ấn nút trả lời. “Anh Mạc, cô An đã về rồi, sắc mặt hình như không tốt lắm, anh mau về đi.”
Mạc Trọng Huy không hề chậm trễ, xoay người rời đi. Hà Tư Kỳ lấy hết dũng khí chạy tới ôm lấy hắn từ phía sau, nghẹn ngào nói, “Cảm ơn anh đã cứu em.” Hắn dùng sức cạy tay cô ta ra, xoay người nhìn vào mắt cô ta, gằn từng chữ tàn nhẫn nói, “Tôi cứu cô một mạng là bởi vì tôi nợ Tư Nghiên một mạng. Từ nay về sau, cô và tôi không có bất cứ quan hệ gì, nếu như cô dám nói bất cứ lời thị phi gì trước mặt An Noãn, vậy thì tôi sẽ đích thân giải quyết cô.”
Mạc Trọng Huy chạy như bay về biệt thự, người giúp việc nói với hắn, “Cố An khóa trái cửa rồi, chúng tôi có thể nào cô ấy cũng không chịu mở cửa ra.” Mạc Trọng Huy nặng nề gật đầu, chạy lên tầng. Hắn giơ tay khẽ gõ cửa, bên trong không có bất cứ tiếng đáp lại nào.
“An Noãn, mở cửa, nghe anh giải thích.”
“An Noãn, ngoan, mau mở cửa đi, anh có lời muốn nói với em.” Hắn ở bên ngoài gõ phải đến mười lăm phút, cuối cùng cô cũng mở cửa. Hắn thở phào nhẹ nhõm, tiến lên ôm lấy cô, rất nhiều lời giải thích muốn nói với cô, nhưng mấp máy môi mãi, phát hiện không nói ra được một câu. An Noãn mặc cho hắn ôm một phút, mới nhẹ nhàng đẩy hắn ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn khiến hắn sợ hãi trong lòng. “Mạc Trọng Huy, anh còn muốn diễn kịch đến lúc nào nữa?” Hắn ngẩn ra, sau đó cuống cuồng giải thích, “An Noãn, em nghe anh nói, anh ra nước ngoài thật sự không phải là chăm sóc Hà Tư Kỳ đâu.”