Tình Đắng

Chương 510: Bệnh tình nguy kịch (1)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Còn lại một ít, nhưng ông cụ không chịu ăn, còn thở dài. An Noãn buông bát xuống, khẩn trương hỏi: “Ông ngoại thế nào rồi ạ? Có phải ông thấy có chỗ nào không thoải mái không? Hãy là cháo khó ăn ạ?” Ông cụ lắc đầu, than thở: “Ông chỉ là đang đau lòng bác hại của cháu thôi, quanh năm suốt tháng cũng không có thời gian để nghỉ ngơi, thật sự là quá cực khổ”

An Noãn mím môi, không nói gì.

“Số mệnh của bác hai cháu cũng rất khổ, còn chưa ra đời mà cha ruột đã chết, vừa ra đời thì mẹ cũng chết, còn lại một mình nó lẻ loi hiu quạnh. Lớn lên, tình yêu không được thuận lợi, vốn nó và mẹ của cháu có thể đã được2ở bên nhau, nhưng tất cả đều do ông phá hỏng. Những năm qua ông vẫn luôn hối hận và tự trách. Ông không chỉ hại Diệc Như và Diệc Minh, mà còn kéo theo cả Ngọc Lan nữa. Cũng may Ngọc Lan đã tha thứ cho bác hai cháu, đồng ý sống tiếp cùng nó. Bác hai cháu cũng đã hứa rằng sau này sẽ đền bù gấp bội cho Ngọc Lan. Điều đó khiến ông rất vui mừng.”

“Ông ngoại, trưa nay ông muốn ăn gì không ạ?”. An Noãn cố ý nói sang chuyện khác, cô làm sao nghe không hiểu ý của ông ngoại chứ. Tiết Ngọc Lan đã tha thứ cho ông ấy, An Noãn cũng nên tha thứ đi thôi, chỉ là trong lòng cô có khúc mắc nên tạm thời8không muốn đối mặt với ông ấy. “Cơm trưa cứ để bác gái của cháu làm, cháu cứ đây với ông.” Ông cụ giữ chặt tay An Noãn trong lòng bàn tay mình, rồi quay sang Mạc Trọng Huy, “Huy, cháu dậy sớm nấu cháo cho ông như vậy, vất vả cho cháu rồi. Cháu đi đến công ty trước đi, lâu như vậy không trở về, nhất định công ty có rất nhiều việc cần xử lý phải không?”

An Noãn cũng nói: “Anh đến công ty đi, tôi lại tới đón em.” Mạc Trọng Huy ôm lấy mặt An Noãn hôn một cái, sau đó mới rời khỏi bệnh viện.

Ra bãi đỗ lấy xe, hắn nhìn thấy xe của Thẩm Diệc Minh vẫn còn ở đó.

Cửa sổ xe hạ xuống, Thẩm Diệc Minh ngồi ở6trong xe cười và gọi hắn: “Huy, vào đây ngồi một lúc đã, bác có một số việc muốn nói chuyện với cháu.”

Vẻ mặt Mạc Trọng Huy nghiêm lại, hắn mở cửa, lên xe. Thẩm Diệc Minh đi thẳng vào vấn đề, “Cháu sắp xếp cho An Hồng Minh đến Mỹ, còn luôn giấu giếm Noãn Noãn là có mục đích gì?”

Mạc Trọng Huy không cảm thấy bất ngờ. Thẩm Diệc Minh có thể tra ra được chuyện này cũng là bình thường, chỉ là hắn không ngờ ông ấy lại bắt đầu điều tra hắn sớm như vậy, có vẻ như tình yêu của ông ấy đối với An Noãn đã vượt quá sức tưởng tượng của hắn.

“Cháu không có bất kỳ mục đích gì cả.” Hắn trả lời rất nghiêm túc. Thẩm Diệc Minh3cười, “Bác cũng đoán vậy, bác tuyệt đối tin tưởng tình yêu cháu dành cho Noãn Noãn, cho nên mới yên tâm giao Noãn Noãn cho cháu.” “Cảm ơn bác đã tác thành.”

Hẳn biết, nếu Thẩm Diệc Minh không gật đầu thì hắn và An Noãn sẽ rất khó khăn khi muốn ở bên nhau. Chỉ riêng điểm này thôi, hắn đã vô cùng cảm kích Thẩm Diệc Minh rồi.

“Huy, nếu cháu đã giấu Noãn Noãn việc này, bác hi vọng cháu sẽ tiếp tục giấu kín. Đừng cho Noãn Noãn biết, làm như thế là tốt cho con bé. Nếu để con bé biết thì không biết con bé sẽ làm ra chuyện gì nữa. Gần đây nó bị kích thích quá nhiều rồi, không thể chịu đựng thêm bất cứ đả kích nào nữa5đâu. Cháu hiểu ý của bác chứ?”

Mạc Trọng Huy khẽ gật đầu. “Bác cũng biết tình hình của An Hồng Minh không quá lạc quan, cứ kệ ông ta đi thôi. Nếu cháu cứ đến Mỹ như vậy, sớm muộn gì Noãn Noãn cũng sẽ nghi ngờ. Theo bác được biết thì hai đứa cũng đã về việc này mà xảy ra mâu thuẫn rồi, cháu cảm thấy thế có đáng không? An Hồng Minh vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại, cho dù cháu có cố gắng thế nào thì cũng chỉ là kết quả này. Cháu có thể làm được như vậy cho ông ta đã là tận lực rồi. Năm đó ông ta cũng vì sợ tội nên tự sát, không thể trách ai được.”

Trong lòng Mạc Trọng Huy thầm thở dài, nhưng mà An Noãn không hề nghĩ như vậy. Từ đầu đến cuối cô đều cảm thấy An Hồng Minh vô tội, bị oan uổng và cái chết của An Hồng Minh là do hắn trực tiếp tạo thành. Cho dù năm đó không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra lúc đính hôn thì những ngày tháng tốt lành của An Hồng Minh cũng đã chấm dứt. Chỉ là hai chuyện chồng lên nhau và An Noãn quy kết toàn bộ lên trên đầu của hắn.

Cháu cũng biết bác thương con bé đến thế nào, cháu nhớ phải đối xử tốt với con bé, nếu không là bác sẽ không bỏ qua cho cháu đâu. Cháu không nên coi đây là lời cảnh cáo, mà hãy coi nó như một lời nhắc nhở của ba vợ đối với con rể, giúp bác chăm sóc nó thật tốt, được chứ?”

Mạc Trọng Huy mỉm cười, trả lời nghiêm túc. “Cho dù bác không nói gì cả, cháu cũng sẽ đối xử tốt với cô ấy.”

An Noãn ở trong bệnh viện với ông cụ Thẩm mấy ngày. Hiện tại, sắc mặt của ông cụ đã tốt hơn nhiều, bác sĩ nói có thể trở về nhà tĩnh dưỡng, và nhắc nhở người nhà không thể để ông cụ bị kích động. Giờ ông cụ bị bệnh này, tâm trạng là rất quan trọng, nhất định phải tĩnh tâm.

Cũng may là chỉ cần có An Noãn ở bên cạnh, tâm tình của ông cụ Thẩm sẽ rất tốt.

Ngày xuất viện, ba ông bác đều bận việc, Mạc Trọng Huy tới đón ông cụ Thẩm xuất viện.

Ông cụ không nhịn được mà cảm khái, “Nuôi nhiều con trai như vậy có làm được cái gì đâu, lúc cần thì chẳng có đứa nào tới được, vẫn là cháu gái và cháu rể là tốt nhất. Những ngày này đều là hai đứa chúng nó ở bên cạnh tôi. Các anh các chị luôn nói tôi bất công, cũng không thử nghĩ xem bình thường là ai dành thời gian cho tôi nhiều nhất. Nói đơn giản nhất đi, lúc tôi nằm viện, Thần Bằng và Thần Phong tới được mấy lần? Thần Dật thì không nói, nó quá bận rộn tôi có thể hiểu được, nhưng hai thằng cháu chết giẫm kia thà rằng đi uống rượu với đám bạn xấu của chúng nó ở bên ngoài chứ không thèm đến thăm lão già này.”

Tiết Ngọc Lan vội vàng giải thích. “Ba à, ba hiểu lầm rồi, gần đây Thần Bằng hơi bận rộn làm ăn ạ.”

Miêu Dung cũng cúi đầu, nói: “Thần Phong cũng thế ạ, hình như nó có dự án mới.”

Ông cụ Thẩm khoát tay, nói: “Các chị không cần kiểm có thay cho chúng nó. Xét đến cùng thì chúng nó vẫn chưa lập gia đình, tâm không yên được, cả ngày cứ quậy phá ở bên ngoài. Tôi thấy đây là thời điểm tốt để tìm vợ cho chúng nó đấy, giống Thần Dật và Noãn Noãn kết hôn rồi, mới có tâm tư để ý tới gia đình.”

Vẻ mặt Tiết Ngọc Lan hơi phức tạp. Trải qua nhiều chuyện như vậy rồi, bà cũng không muốn tiếp tục bắt ép con trai làm những việc mà nó không thích nữa, cũng không muốn ép nó phải cưới người mà nó không yêu. Bà lấy hết dũng khí, nói: “Ba ạ, chuyện hôn sự của Thần bằng con muốn để cho nó tự quyết định. Thằng bé từ nhỏ đã có cá tính riêng, nếu chúng ta cứ tùy tiện tìm người rồi áp đặt cho thằng bé thì nó chắc chắn sẽ không đồng ý đâu a.”

Ông cụ Thẩm thở dài, khẽ nói: “Giờ bọn trẻ càng ngày càng muốn tự chủ hôn nhân. Nếu giống Noãn Noãn tìm được đối tượng ở trong giới thì không tính, chỉ sợ thằng nhóc kia tùy tiện tìm thứ người mẫu hay ngôi sao gì đó, làm trò cười cho người khác.”

Tiết Ngọc Lan mấp máy môi, nhưng không nói tiếp. Mạc Trọng Huy lái xe dẫn mọi người về biệt thự nhà họ Thẩm, lúc trên xe Tiết Ngọc Lan thử nói một câu, “Ba à, thật ra hôm nay Diệc Minh có thời gian, anh ấy cũng đang ở Bắc Kinh, chỉ là không dám tới đây thôi ạ.” Tuy là nói với ông cụ Thẩm, nhưng ánh mắt của Tiết Ngọc Lan rõ ràng đang nhìn về phía An Noãn. Tất cả mọi người cũng đều nhìn về phía cô, như thể đang chờ một câu nói của cô vậy. Nhưng An Noãn vẫn cúi thấp đầu, mãi không nói gì cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.