*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Ăn sáng xong, Thẩm Diệc Minh rời đi. Trước khi đi, ông nhìn An Noãn, cứ muốn nói gì với cô nhưng rồi lại thôi.
Tiết Ngọc Lan kéo An Noãn sang bên cạnh, có chút thần bí nói: “Noãn Noãn, cháu có cách liên lạc với Cố Thu không, bác muốn gặp nó.” An Noãn theo bản năng căng thẳng, “Bác, Cố Thu và Thần Bằng đã chia tay rồi.” Tiết Ngọc Lan cười, nhẹ nhàng nói: “Bác biết, Noãn Noãn cháu yên tâm, không phải bác muốn làm hại Cổ Thu đâu. Bác chỉ muốn hỏi nó xem còn có thể ở bên Thần Bằng nhà chúng ta nữa không?” An Noãn hoàn toàn đờ đẫn, tưởng là tại mình có vấn đề.
Tiết Ngọc Lan lại nói: “Tối hôm qua bác đã bàn bạc với bác hai2cháu rồi, sẽ không cưỡng cầu Thần Bằng tìm một cô gái môn đăng hộ đối nữa, chỉ cần nó thích là được. Những năm này bác nợ nó quá nhiều, bác muốn làm gì đó cho nó. Rất nhiều năm trước bác dùng tiền ép Cố Thu rời khỏi Thần Bằng, khoảng thời gian trước bác lại làm như vậy. Bác không ngờ nó lại đột nhiên kết hôn để bày tỏ quyết tâm của mình. Nếu như Thần Bằng biết chuyện này, nó nhất định sẽ không tha thứ cho bác. Noãn Noãn, cháu cùng bác đi gặp Cố Thu được không?”
An Noãn hít sâu một hơi, trong lòng không biết làm sao. Hai lần Tiết Ngọc Lan dùng tiền ép Cổ Thu rời xa Thần Bằng, bây giờ lại bảo cô ấy trở lại bên8cạnh Thần Bằng, đổi thành bất cứ cô gái nào cũng sẽ không đồng ý. An Noãn gọi điện thoại hẹn gặp Cố Thu. Cố Thu ở đầu kia hình như có chút do dự, vì vậy An Noãn đành phải nói thật là Tiết Ngọc Lan muốn gặp cô ấy, cuối cùng Cố Thu đã đồng ý. Mạc Trọng Huy đích thân lái xe đưa bọn họ đến quán cà phê.
Lúc bọn họ đến quán cà phê, Cổ Thu đã đặt phòng VIP xong. Thân phận của Tiết Ngọc Lan nhạy cảm, chỉ có thể ở nơi kín đáo. Cố Thu suy nghĩ rất chu đáo. Một khoảng thời gian không gặp, hình như Cố Thu đã gầy đi. “Bác gái, bác muốn uống gì để cháu gọi ạ.” “Không cần, để Noãn Noãn đi mua đi.”6Sắc mặt Cổ Thu trầm xuống, kiên trì nói: “Bác gái, để cháu đi đi, bác thích uống cà phê gì?” Để tránh khiến Cố Thu lúng túng, An Noãn nói chen vào: “Cổ Thu, cô mua hai ly Cappuccino đi.”
Cố Thu gật đầu cười, nhanh chóng đi mua hai ly Cappuccino. Ba người ngồi đó, bầu không khí có chút lúng túng.
Tiết Ngọc Lan hít sâu một hơi, mở miệng, “Cố Thu, hôm nay bác hẹn gặp cháu là muốn xin lỗi cháu vì tất cả những việc trước đây bác đã làm. Xin lỗi, bác không nên dùng tiền làm nhục cháu, cũng không nên ép cháu rời khỏi Bắc Kinh.”
Cố Thu sửng sốt, hoàn toàn không thể ngờ một quý bà cao cao tại thượng như vậy lại xin lỗi cô. Ngây người một lát,3cô cười nói, “Bác gái, bác nói nghiêm trọng rồi, là cháu không tốt, cháu không nên không tự nhìn rõ thân phận của mình, không nên ở bên Thần Bằng.” “Cổ Thu, cháu nói lời này chắc chắn là vẫn đang giận bác.” Cổ Thu lắc đầu, “Bác gái, cháu thật sự không giận bác. Cháu đã hoàn toàn ý thức được sự chênh lệch giữa cháu và Thần Bằng. Bây giờ cháu cũng đã kết hôn, có cuộc sống mới rồi, cho nên bác không cần lo lắng cháu và Thần Bằng sẽ bên nhau nữa.”
Tiết Ngọc Lan cau mày lại, “Cố Thu, cháu kết hôn thật rồi sao?” Cô cười nói, “Đúng vậy, cháu kết hôn thật rồi.” “Nhưng Thần Bằng vẫn còn yêu cháu, cháu có thể trở lại bên cạnh nó không?”
Cố Thu5thật sự không dám tin vào tai mình, đôi mắt to sáng ngời của cô vô cùng hoang mang. An Noãn vội vàng giải thích, “Cổ Thu, ý của bác tôi là hi vọng cô có thể quay lại bên cạnh Thần Bằng. Thần Bằng đã tuyên bố ở nhà là cả đời này anh ấy sẽ chỉ lấy một mình cô, cho nên nếu như trong lòng cô còn có anh ấy, liệu có the...”
An Noãn còn chưa nói hết, Cố Thu đã thấp giọng ngắt lời cô, “Xin lỗi, tôi đã kết hôn rồi, tôi và Thần Bằng đã không thể ở bên nhau nữa.” Cổ Thu đã nói như vậy, Tiết Ngọc Lan cũng không biết nói gì nữa. Dù sao ban đầu là bà bắt Cố Thu rời khỏi Thần Bằng, bây giờ lại mặt dày đi cầu xin người ta, nghĩ thôi cũng thấy mình thật sự quá đáng. Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, lại là từ sơn trang gọi đến. “Xin lỗi, bác đi nghe điện thoại.” Tiết Ngọc Lan đi sang bên cạnh nghe điện thoại, giọng ông cụ Tiết sang sảng vang lên bên đầu kia, “Ngọc Lan, đến sơn trang một chuyến đi.” “Ba, sao thể ạ?”
“Chồng con giỏi lắm, ông già này gọi cho nó không biết bao nhiêu cuộc điện thoại, nó không nghe một cuộc nào cả. Ba sai người đi mời nó, nó chặn người của ba ở ngoài cửa. Thân phận càng ngày càng cao quý rồi, ngay cả ba cũng không mời nổi nó.”
Tiết Ngọc Lan vội vàng giải thích, “Ba, ba hiểu lầm rồi, gần đây anh ấy khá bận, ba chồng con còn bị bệnh, cho nên...” “Được rồi, con không cần nói thay cho nó nữa, con đến sơn trang một chuyến đi, ba có chuyện muốn nói với con.”
“Vâng, con sẽ qua ngay.”
Trở lại chỗ ngồi, An Noãn và Cố Thu cũng không trao đổi gì với nhau, hai người ngồi đó như người xa lạ, ai uống cà phê của người nấy.
Noãn Noãn, bây giờ bác có chút việc, ông ngoại của Thần Bằng muốn gặp bác gấp, bác không thể đi với cháu nữa.” “Không sao, bác cứ đi đi ạ, cháu bảo Mạc Trọng Huy qua đây đưa bác đi.” Tiết Ngọc Lan xua tay, “Không cần, lát nữa tài xế nhà ba bác sẽ đến đón.”
Chỉ ngồi một lúc, Tiết Ngọc Lan đã nghe điện thoại rồi rời đi, trước khi đi bà còn liên tục xin lỗi Cổ Thu.
Trong phòng VIP chỉ còn lại An Noãn và Cổ Thu, nhưng bọn họ không nói gì cả, chẳng biết từ khi nào khoảng cách càng ngày càng xa.
“Cố Thu, tôi gọi Thần Bằng qua đây ngồi một lúc được không?” An Noãn thăm dò hỏi. Cổ Thu cười khẽ lắc đầu, “Noãn Noãn, để tôi và Thần Bằng gặp nhau chỉ khiến hai người thêm phiền não mà thôi. Tôi đã kết hôn rồi, không nên liên lạc với anh ấy nữa.”
An Noãn mím môi, trong lòng có chút thất vọng.
“Chồng cô làm gì thế?”
“Một nhân viên nhỏ ở công ty thôi, anh ấy đối với tôi rất tốt.”
An Noãn luôn cho rằng, người từng được Thần Bằng yêu sẽ không thể yêu được ai khác nữa. Nhưng nhìn thấy nụ cười trên khóe miệng Cổ Thu, rõ ràng là nụ cười hạnh phúc. Có lẽ yêu cầu của cô ấy rất đơn giản, chính là tìm một người bình thường để kết hôn, sống một cuộc đời yên ổn.