Tình Đắng

Chương 515: Đặc biệt vì cháu mà học cách nấu món giang thành (1)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bọn họ uống cà phê xong đi ra khỏi quán, chồng Cổ Thu đã đang đợi cô ấy ở bên ngoài rồi. Một người đàn ông tướng mạo rất bình thường, cao, gầy, đeo kính, nhìn khá nhã nhặn lịch sự.

“Noãn Noãn, cô có đi xe không? Chúng tôi đưa chị về.” Cố Thu khách sáo nói.

An Noãn khoát tay, “Không cần, tôi đi tìm Mạc Trọng Huy đây, công ty của anh ấy ở gần khu này.” Cổ Thu khẽ mỉm cười, cảm khái nói: “Noãn Noãn, cô là người hạnh phúc nhất mà tôi từng gặp.”

“Tại sao lại nói như vậy?”

“Bởi vì cô và anh Mạc là trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối, hai người ở bên nhau rất xứng đôi.”

An Noãn khẽ cười, trong lòng đang nghĩ, nếu như Cô Thu và Thần Bằng ở bên nhau, cô ấy mới là người hạnh phúc nhất2trên thế giới. Theo An Noãn thấy, người được Thẩm Thần Bằng yêu mới là người hạnh phúc nhất. Bởi vì anh ta sẽ bất chấp tất cả mà yêu cô ấy. Chỉ tiếc Cổ Thu không có cái số đó. Nhà họ Thẩm đã chịu thay đổi cách nghĩ, nhưng cô ấy đã ở bên người khác rồi.

An Noãn không thể nào tưởng tượng nổi, Cố Thu từng ở bên Thẩm Thần Bằng, tại sao vẫn sẽ yêu một người bình thường như vậy? “Noãn Noãn, vậy tôi đi trước, có cơ hội sẽ gặp nhau sau.” Nhìn bóng lưng Cổ Thu và người đàn ông kia tay nắm tay rời đi, An Noãn cứ cảm thấy không thoải mái, bọn họ không xứng đôi.

Cô tiếc cho Thần Bằng, cũng không biết đời này anh ta còn có thể gặp được một cô gái tốt nữa không.

Cô không biết,8cuối cùng tình yêu của bọn họ thua bởi hiện thực, hay là thua bởi thời gian.

Tập đoàn Mạc thị ở ngay khu bên cạnh, thấy thời gian vẫn còn sớm, An Noãn định đến công ty thăm Mạc Trọng Huy.

Đến công ty, bảo vệ và lễ tân đều biết cô, cho cô vào ngay.

Đi thang máy dành riêng cho hắn đến phòng làm việc của hắn, thư ký nói với cô, Mạc Trọng Huy đang họp. Cô ngồi trên bàn làm việc, vừa nhìn là thấy ngay mấy khung ảnh nổi bật trên bàn. Những bức ảnh bên trong đều là An Noãn, có ảnh là từ nhiều năm trước, cũng có cái là bây giờ. Người này ngay cả ảnh cô ngủ cũng chụp lại. Cô thật sự không biết trong máy ảnh hoặc là trong điện thoại của hắn có bao nhiêu ảnh của cô. Thật không6ngờ Mạc Trọng Huy còn có cái sở thích như vậy.

Mạc Trọng Huy họp xong, nghe thư ký nói An Noãn đến, hắn vội vàng quay về phòng làm việc. Cô gái này đang ngồi trên ghế của hắn, cầm khung ảnh thưởng thức ảnh của mình. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu lên người cô, trông cô đẹp như một vị nữ thân.

An Noãn giơ tay ra với hắn, “Mạc Trọng Huy, đưa điện thoại của anh cho em.” Hẳn đi tới, ngoan ngoãn giao điện thoại cho cô.

Mật khẩu là sinh nhật của cô. An Noãn không cần hỏi hắn cũng có thể đoán ra. Trong album ảnh ở điện thoại có hơn một nghìn bức ảnh của cô khiến cô sửng sốt.

“Mạc Trọng Huy, sao anh lại bỉ ổi thế hả, chụp lén nhiều ảnh của em như vậy, anh chắc chắn anh3không bị bệnh tâm lý chứ?”

Hắn đi tới ôm lấy cô, ngồi xuống ghế, để cô ngồi lên đùi mình, vòng cánh tay mạnh mẽ qua eo cô, vùi đầu vào cổ cô. “Mạc Trọng Huy, anh chắc chắn anh không bị bệnh chứ?” “Bị bệnh, hơn nữa còn bệnh tình nguy kịch rồi. Lúc anh làm việc luôn nhớ em, lúc nào cũng không thể chuyên tâm, chỉ có để ảnh em ở đây, thấy hình giống như thấy người anh mới có thể yên tâm.”

Khóe miệng An Noãn giật giật, người này quả nhiên là bệnh vô phương cứu chữa rồi.

Tiết Ngọc Lan được ông cụ Tiết đón về sơn trang, lính cảnh vệ đưa bà vào luôn phòng sách của ông cụ. Bà đẩy cửa phòng sách ra, thấy bên trong bừa bãi. Sách trên giá sách bị ném ra khắp nơi, còn có bát vỡ đầy5đất, đồ ăn bắn tung toe.

Tiết Ngọc Lan khẽ cau mày, hỏi: “Ba, ba làm sao thế? Sao lại tức giận đến mức này, ai chọc giận ba vậy?” Ông cụ Tiết gầm lên giận dữ, “Còn có thể là ai nữa, chồng con đấy. Thằng đó đủ lông đủ cánh rồi, chống đối lại ba. Con có biết nó đã làm chuyện tốt gì không? Nó giam lỏng Hậu Vọng rồi, bây giờ đang thu thập chứng cứ, muốn khiến nhà họ Doãn sụp đổ. Ba tìm nó hai ngày, gọi điện thoại nó không nghe, sai người đi tìm nó cũng không gặp, thật là to gan. Nó cũng không nghĩ xem nó có thể có ngày hôm nay là công lao của ai, lại lấy oán trả ơn ba như vậy.” Tiết Ngọc Lan hơi ngẩn ra, bình thường bà đều không hỏi những chuyện đó, nhưng cũng không ngờ Thẩm Diệc Minh lại nhắm vào nhà họ Doãn. “Ba, có phải là có hiểu lầm gì không?”.

“Có hiểu lầm gì, nó đủ lông đủ cánh rồi, muốn tự bay, ngay cả người của ba cũng dám động vào, không muốn sống nữa rồi à?”

Tiết Ngọc Lan căng thẳng, vội vàng chạy qua khuyên ông cụ, “Ba, có gì chúng ta từ từ nói, con cùng ba đi ăn gì đã.” “Sao còn ăn được, tức no rồi. Con về chuyển lời cho ba, nếu như nó còn không thu tay lại, đừng trách ba không khách khí với nó. Ba có thể nâng nó lên thì cũng có thể kéo nó xuống.”

Tiết Ngọc Lan nhíu mày, oán trách, “Ba, sao ba có thể nói như vậy được? Anh ấy là con rể của ba, những năm này anh ấy còn chưa đủ nghe lời ba sao? Mặc dù có rất nhiều chuyện con không hiểu, nhưng nói thế nào con cũng sống với anh ấy ba mươi mấy năm rồi. Diệc Minh là một người đàn ông vô cùng có trách nhiệm, anh ấy cũng rất hiếu thuận với ba.”

“Có trách nhiệm?” Ông cụ Tiết cười lạnh, “Ngọc Lan, con tưởng là con giấu không nói gì với ba là ba cũng không biết cái gì à? Con bé tên An Noãn đó là con gái riêng của Thẩm Diệc Minh! Người đàn ông có trách nhiệm sẽ giấu vợ mình lên giường với em gái ruột của mình à? Con nói cho ba biết đây là trách nhiệm ở đâu?”

Lời này đâm vào lòng Tiết Ngọc, mặt bà tái đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.