*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Cháu đi thăm bác ấy.”
An Noãn chạy lên tầng, khẽ gõ cửa phòng bà, bên trong truyền tới một tiếng “mời vào” yếu ớt. An Noãn đẩy cửa đi vào, Tiết Ngọc Lan đang ngồi ở trên giường, sắc mặt không tốt lắm. “Noãn Noãn, là cháu à, bác xin lỗi, kéo cháu ra ngoài, kết quả giữa đường có việc lại vứt cháu lại.” An Noãn đi đến ngồi xuống bên cạnh bà, nắm tay bà, nghiêm túc nói: “Bác, bác có thể vì Thần Bằng mà làm nhiều như vậy, cháu tin nhất định anh ấy sẽ cảm kích bác. Anh ấy và Cố Thu cũng thật sự là không có duyên phận. Bây giờ Cố Thu kết hôn rồi, cho dù ly hôn và ở bên Thần Bằng, trong lòng hai người sẽ có vướng mắc. Cho nên cứ thuận theo tự2nhiên đi. Thần Bằng tốt như vậy, nhất định vẫn có thể gặp được cô gái tốt, cháu tin anh ấy sẽ hạnh phúc.”
“Chỉ mong như vậy.” Tiết Ngọc Lan khẽ thở dài. “Bác, bác xuống nhà ăn tối đi.”
Tiết Ngọc Lan lắc đầu, yếu ớt nói: “Bác không muốn ăn.”
“Có phải bác không thoải mái không?”
“Hình như có một chút, hơi choáng đầu, không có khẩu vị gì cả. Noãn Noãn, cháu đi xuống ăn đi, hôm nay bác hai cháu đặc biệt trở về nấu cơm cho cháu, cháu phải nể mặt ăn nhiều một chút đấy, nếu không bác ấy sẽ rất thất vọng.”
An Noãn mím môi.
Tiết Ngọc Lan cầm lấy tay cô, “Noãn Noãn, bác hi vọng cháu có thể mở rộng cánh cửa lòng chấp nhận bác hai cháu, nể tình bác ấy yêu thương cháu như vậy, chấp nhận8ông ấy đi. Bác ở bên ông ấy ba mươi mấy năm, lần đầu tiên thấy ông ấy đau lòng vì một người quan tâm một người như vậy, cho dù là mẹ cháu, khi đó ông ấy cũng không đối tốt đến thế. Cho ông ấy cơ hội để bác ấy bù đắp cho cháu đi.”
An Noãn cúi đầu xuống, không biết nên nói gì.
“Nếu như là vì bác và Thần Bằng mà cháu không có cách nào chấp nhận bác ấy thì không cần phải như vậy. Bác gái mà cháu biết là người hẹp hòi như vậy sao? Bác hi vọng người bên cạnh mình đều có thể vui vẻ, nếu như cháu có thể khiến bác hai cháu vui vẻ, tại sao bác phải tức giận chứ? Noãn Noãn, bác thật sự không muốn nhìn thấy dáng vẻ ông ấy mất6ngủ, bác rất đau lòng. Cháu chấp nhận ông ấy đi, coi như bác cầu xin cháu được không?”
An Noãn ôm lấy Tiết Ngọc Lan, nghẹn ngào nói: “Bác, bác là người lương thiện nhất mà cháu từng gặp.” Nhưng cô sợ chấp nhận Thẩm Diệc Minh rồi, ba ở trên trời có linh sẽ khóc. Bữa tối rất phong phú, quả nhiên là món ăn mùi vị đặc trưng của Giang Thành, toàn món Ăn Noãn thích nhất.
Tâm trạng cô phức tạp, ngồi ở bên bàn ăn, mãi mà không động đũa.
Ông cụ Thẩm cười nói: “Noãn Noãn, hôm nay cháu phải ăn nhiều một chút, nếu không sẽ có lỗi với bác hại cháu. Nó vất vả lấy lòng cháu như vậy, cháu phải nể mặt nó đấy.”
Hôm nay Thẩm Diệc Minh ngồi ở bên cạnh cô, gắp chút thức ăn cho cô,3cười nói: “Hôm nay là lần đầu tiên bác nấu món Giang Thành, chỗ nào chưa ổn thì chỉ ra giúp bác, lần sau bác sẽ sửa lại.”
An Noãn cúi đầu, không nói gì, im lặng ăn cơm, ngay cả đồ Thẩm Diệc Minh gắp cho cô cũng ăn. Thẩm Diệc Minh thấy cô ăn hết tất cả đồ ăn, lại gắp cho cô rất nhiều, gần như muốn chất đầy bát cô. Trong lòng An Noãn tự dưng buồn bực, cổ đặt đũa xuống đứng lên, dửng dưng nói, “Cháu ăn no rồi, mọi người ăn thong thả.”
Cô quay người định lên tầng, mới vừa nhấc chân, Mạc Trọng Huy đã giữ cổ tay cô lại.
“Không được càn quấy, bác hại gắp cho em nhiều đồ ăn như vậy còn chưa ăn, ăn xong hãy lên tầng.”
“Em nói em ăn no rồi, tại sao5anh còn phải ép em ăn, em không ăn được nữa.” An Noãn bực bội. Mạc Trọng Huy vẫn không buông tay, ôm cô dỗ, “Ngoan, em ăn ít như vậy, đêm sẽ đói mất, ăn thêm chút nữa, không ăn hết cũng không sao.”
“Em nói em không ăn nữa!” An Noãn dùng sức đẩy hắn ra, “Mấy người đều đang trăm phương ngàn kế lấy lòng em, nhưng em không muốn lấy lòng bác ấy. Bác gái không thoải mái vẫn đang nằm ở trong phòng, sao bác không đi quan tâm bác ấy đi? Đôi tay này của bác không phải dùng để nấu cơm, bác không cần phải dỗ cháu như vậy, cháu không phải là gì của bác hết. Điều bác nên làm nhất là đối tốt với bác gái hơn một chút, quan tâm Thần Bằng hơn một chút. Hai người bọn họ mới là người nhà thân thiết nhất của bác.”
An Noãn gào xong chạy lên tầng, Mạc Trọng Huy cũng đi theo cô. Thẩm Diệc Minh đặt đũa xuống, chống tay lên trán, rất mệt mỏi.
Ông cụ Thẩm không nhìn nổi nữa, thấp giọng an ủi, “Diệc Minh, đừng chấp con bé này, nó quá không hiểu chuyện, vẫn tùy hứng.” “Không, là con làm chưa đủ tốt.” Giọng Thẩm Diệc Minh có chút xót xa, “Con tưởng là học làm đồ ăn Giang Thành, nấu cơm cho nó ăn là có thể khiến nó cảm động, là con nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi. An Hồng Minh chăm sóc nó hai mươi mấy năm, là con không có cách nào thay thế được. Con không phải là một người ba tốt, con vĩnh viễn không có cách nào đi vào lòng nó được.”
Ông cụ thở dài.
“Ba, ba ăn đi, con cũng không nuốt nổi nữa, con lên xem Ngọc Lan đây.” Thẩm Diệc Minh cũng rời khỏi phòng ăn, để lại một mình ông cụ đang thở ngắn than dài. Thẩm Diệc Minh trở về phòng, Tiết Ngọc Lan vẫn ngồi đó, sắc mặt bà kém hơn vừa nãy.
Ông đi đến, nhẹ giọng hỏi: “Bà vẫn không thoải mái à? Tôi bảo bác sĩ qua khám xem.” Tiết Ngọc Lan cười khoát tay, “Không cần, ngủ một giấc là được rồi.” “Vậy tối đỡ bà nằm xuống.” Tiết Ngọc Lan lắc đầu, “Không cần, tôi không ngủ được.” “Sao thế?”
Tiết Ngọc Lan đột nhiên mở mắt ra, nghiêm túc nhìn vào mắt Thẩm Diệc Minh, khẽ nói, “Hôm nay tôi đã đến sơn trang.”
Thẩm Diệc Minh cau mày lại, “Ngài Tiết đã nói gì với bà?”
“Ba tối oán trách với tôi, nói bây giờ ông không nghe điện thoại của ba, không gặp người của ba, còn nói ông giam lỏng Doãn Hậu Vọng rồi, đang thu thập chứng cớ, chuẩn bị nhắm vào nhà họ Doãn. Diệc Minh, thật sự là như vậy sao?”