Tình Đắng

Chương 524: Bác hai, cháu cũng nhớ bác (5)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đường Tĩnh Vi càng nói càng tức giận, “Mạc Bình Sơn, bây giờ ông đã hai bàn tay trắng rồi, đừng có cố nữa, ông không lay động được giang sơn của Thẩm Diệc Minh đâu, đừng cả ngày nằm mơ nữa. Tôi đã bị ông hại đủ thảm rồi, xin ông sau này đừng xúi giục tôi nữa.” Mạc Bình Sơn thấy bà tức giận, vội vàng đuổi theo, nhẹ giọng dỗ, “Không phải là tôi muốn hóa giải mâu thuẫn với An Noãn sao? Trước kia đã làm nhiều chuyện có lỗi với nó như vậy, tôi đã hối hận rồi, tôi hi vọng An Noãn và Huy có thể tha thứ cho tôi. An Noãn nhất định sẽ không gặp tôi, tôi chỉ có thể nhờ bà giúp đỡ. Ngày nào đó tôi muốn đích thân xin lỗi nó,2bà giúp tôi được không?” Cuối cùng Đường Tĩnh Vi cũng bị dao động, bà thở dài nói: “Bây giờ muốn gặp Noãn Noãn một lần khó khăn thể nào, ông cũng nhìn thấy rồi. Huy sợ chúng ta sẽ làm hại nó, bảo vệ nó rất tốt. Chuyện này để sau hãy nói đi, đợi hai đứa nó nguôi giận rồi, tôi lại hẹn Noãn Noãn ra ngoài.” Sắc mặt Mạc Bình Sơn sầm xuống, thấp giọng nói: “Nếu như mãi không nguôi giận thì làm thế nào?”

“Nếu như mãi không nguôi giận, vậy thì đáng đời ông! Ai bảo ông nói những lời đó trước mặt nó, quấy đảo nhà họ Thẩm bọn họ thành như vậy. Thẩm Diệc Minh không làm khó dễ ông, ông đã nên cảm ơn trời đất rồi. Tôi thật không hiểu, biết rõ An8Noãn là cốt nhục ruột thịt của Thẩm Diệc Minh, sao ông còn dám đi động đến nó? Nếu còn chọc giận Thẩm Diệc Minh nữa, ông tưởng là An Noãn sẽ còn cầu xin tha thứ cho ông nữa à? Đến lúc đó ông chết cũng không biết sao lại chết?”

Mạc Bình Sơn hừ lạnh.

“Ông đừng có không phục, các ông chẳng có ai là đối thủ của Thẩm Diệc Minh cả. Doãn Hậu Vọng chính là ví dụ tốt nhất, cho dù ông ta có lấy lòng được ông cụ Tiết, cũng không phải là đối thủ của Thẩm Diệc Minh. Bây giờ nhà họ Doãn đổ rồi, giống như đang nói với tất cả mọi người, hễ đối địch với Thẩm Diệc Minh thì đều là một con đường chết. Tôi hi vọng ông có thể nhìn rõ thực6tế, có thể giữ được mạng thì sống cho tốt, liệu mà quý trọng đi. Tôi vẫn muốn ngày tháng tương lai xoay chuyển được trái tim con trai, tôi hi vọng ông buông bỏ dã tâm, làm một Mạc Bình Sơn bình thường, một người ba hiền lành.”

An Noãn và Mạc Trọng Huy không hề về nhà họ Thẩm, bọn họ đi sống thế giới của hai người. “Mạc Trọng Huy, em không hi vọng vì em mà khiến quan hệ của anh với người nhà căng thẳng như vậy.” Mạc Trọng Huy cùng chiều nói: “Ngốc, không liên quan đến em, là anh rất tự trách. Người nhà anh làm em tổn thương hết lần này đến lần khác, mà anh lại không bảo vệ tốt cho em.”

An Noãn khẽ cười, “Mạc Trọng Huy, thật ra em rất cảm ơn3ba anh, là ông ấy nói cho em biết chân tướng, nếu không em sẽ luôn bị lừa gạt, giống y như con ngốc. Thật ra em luôn không có cách nào hiểu tại sao bác hai lại thương em như vậy, bây giờ cuối cùng cũng biết rồi, bác ấy đang bù đắp cho sự áy náy với em.”

Mạc Trọng Huy nắm chặt tay cô, “Anh tin, cho dù em không phải là con gái ruột của bác hai em, bác ấy vẫn sẽ đối xử tốt với em.” An Noãn dựa đầu vào vai Mạc Trọng Huy, “Mạc Trọng Huy, anh có biết bây giờ em sợ nhất cái gì không? Em sợ bác hại đối với em quá tốt, em sợ bác gái sẽ ghen. Nhưng xảy ra nhiều chuyện như vậy, bác gái vẫn có thể đối tốt5với em như bình thường, em cảm thấy rất có lỗi với bác ấy.”

“Ngốc, em nghĩ nhiều rồi. Bác hai em đối tốt với em là chuyện nên làm, bởi vì bác ấy nợ em cũng không ít. Bác gái là một người thấu tình đạt lý, bác ấy sẽ hiểu, sẽ thông cảm. Nếu như không có bác ấy ở sau lưng ủng hộ, sao bác hai em có được thành tựu như ngày hôm nay.”

An Noãn thầm nghĩ Tiết Ngọc Lan thật sự là một người phụ nữ vĩ đại, lòng dạ rộng lớn. Nếu như ban đầu bác hai và mẹ cô ở bên nhau, ông sẽ không có thành tựu như ngày hôm nay. Tối hôm đó Thẩm Diệc Minh gọi điện thoại cho Mạc Trọng Huy, giọng Thẩm Diệc Minh nghiêm túc, “Hôm nay cháu đưa Noãn Noãn đi gặp người nhà cháu à?” Mạc Trọng Huy không biết nên trả lời như thế nào.

Thẩm Diệc Minh nổi giận, “Không phải bác đã nói với cháu, gần đây đừng để nó ra ngoài, nhất là không thể gặp người nhà cháu sao? Huy, tại sao cháu lại không coi lời bác ra gì, xảy ra chuyện cháu có thể chịu trách nhiệm được không?”

“Cháu sẽ không để cho cô ấy xảy ra chuyện.” Thẩm Diệc Minh thở dài, giọng hòa hoãn hơn, “Huy, không phải là bác không tin cháu, chỉ là tình hình bây giờ có chút căng thẳng. Bác ở nước ngoài, nếu như Noãn Noãn xảy ra chuyện gì, bác sẽ không về kịp.”

“Cháu biết rồi, cháu sẽ không để cô ấy ra ngoài nữa.” “Mấy ngày nay cháu dành nhiều thời gian ở bên nó, không cần nói rõ với nó, kẻo lại dọa nó.”

“Vâng.”

Thẩm Diệc Minh suy nghĩ một chút, trầm giọng nói: “Huy, vừa rồi bác không nên nổi giận với cháu, tại bác lo cho Noãn Noãn quá.”

“Không sao, cháu hiểu ạ.”

Thẩm Diệc Minh lại thở dài, “Doãn Hậu Vọng xảy ra chuyện, nhà họ Doãn cuống hết cả lên, ông cụ Tiết cũng đang sử dụng quan hệ khắp nơi. Bác không sợ gì cả, chỉ sợ bọn họ sẽ làm hại Noãn Noãn, bởi vì tất cả mọi người đều biết Noãn Noãn là nhược điểm của bác.”

“Cháu biết, bác không có ở đây, cháu sẽ bảo vệ tốt cho cô ấy.” Thẩm Diệc Minh vui vẻ yên tâm nói: “Có cháu ở đó, bác thật sự yên tâm nhiều, nếu không mấy ngày nay chỉ sợ bác hoàn toàn không có tâm trạng đâu mà làm việc. Đúng rồi, bây giờ con bé đó đang làm gì thế?” Trong giọng nói của Thẩm Diệc Minh lộ ra nồng đậm tình yêu của người ba, Mạc Trọng Huy đột nhiên có chút hâm mộ, ba hắn chưa bao giờ nói với hắn dịu dàng như vậy.

“Noãn Noãn đang tắm ạ.” “Đợi lát nữa cúp điện thoại, gửi cho bác bức ảnh đi, bác nhớ nó rồi.”

An Noãn tắm xong đi từ phòng tắm ra, nhìn thấy Mạc Trọng Huy đứng ở sân thượng gọi điện thoại. Cô rón rén đi qua, định nghe trộm, nhưng Mạc Trọng Huy rất hào phóng đặt điện thoại vào tai cô.

“Không có nó ở bên cạnh bác rất nhớ nó, trái tim luôn nghĩ đến nó. Trở về Bắc Kinh, bác lại không dám gặp nó, sợ quấy nhiễu nó, khiến nó không vui. Cũng không biết lúc nào con bé đó mới có thể tha thứ cho bác.”

Ngực An Noãn thắt lại, co rút đau đớn.

“Huy, không nói nữa, chắc con bé kia sắp tắm xong rồi. Biết bác gọi điện thoại cho cháu nó lại tức giận. Bác không có ở đó, cháu để ý một chút, chăm sóc nó giúp bác. Đừng quên cúp điện thoại gửi cho bác bức ảnh, bác thật sự rất nhớ nó.”

“Bác hai.” An Noãn nghẹn giọng không cầm nổi lòng gọi lên. “Noãn Noãn.” Đầu kia rất kích động, “Noãn Noãn, là cháu thật à? Cháu vừa gọi bác là cái gì?”

“Bác hai, chẳng lẽ bác còn muốn cháu gọi bác là ba à, cháu không đổi được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.