Tình Đắng

Chương 531: Bắt cóc (2)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mạc Bình Giang nhấp một ngụm trà, ông nói với vẻ mặt hơi phức tạp: “Noãn Noãn, bác cả có chuyện muốn nhờ cháu giúp đỡ, hôm nay bác muốn đến thăm mộ mẹ cháu một chút.”

An Noãn nhẹ nhíu mày, cảm thấy hơi khó khăn. “Sao thế, không tiện à?” Mạc Bình Giang hơi thất vọng, “Noãn Noãn, cháu có biết người bác hâm mộ nhất trên thế giới này là ai không?” An Noãn lắc đầu.

“Là bác hại của cháu. Bác rất hâm mộ ông ấy, không phải vì địa vị bây giờ của ông ấy đâu. Trước kia bác hâm mộ ông ấy bởi vì ông ấy có được tình yêu của mẹ cháu. Cho dù ông ấy đã kết hôn và2có con, nhưng mẹ cháu vẫn một lòng

một dạ với ông ấy. Còn hiện tại, bác hâm mộ ông ấy bởi vì ông ấy có thể đi thăm mộ mẹ cháu bất cứ lúc nào. Bác rất muốn được giống như ông ấy, mỗi lần nhớ mẹ cháu là có thể đi thăm ngay, cùng ngồi trò chuyện với bà ấy. Bác hi vọng bà ấy một mình cô đơn, có người trò chuyện sẽ đỡ hơn một chút.” An Noãn nói: “Không, mẹ của cháu không ở một mình, có ba cháu ở cạnh bà ấy rồi.”

Mạc Bình Giang hơi mấp máy môi, nhưng không nói gì nữa.

“Bác cả, hôm nay cháu chỉ có thể ra ngoài một lúc thôi, cháu còn phải trở8về với ông ngoại của cháu ạ.” Ý tứ của An Noãn đã rất rõ ràng, Mạc Bình Giang cười nhẹ, “Cháu chờ một chút, bác đi lấy đồ tới.”

Mạc Bình Giang nói rồi đứng dậy rời đi, An Noãn nhìn theo bóng lưng của ông mà không biết từ lúc nào, bóng lưng ấy đã hơi công xuống. Giây phút này, An Noãn cảm thấy lòng mình chua xót. Mạc Bình Giang và bác hại của cô bằng tuổi nhau, nhưng rõ ràng bác hai cô nhìn trẻ trung hơn nhiều so với ông ấy.

Mạc Bình Giang đi sang căn phòng bên cạnh, Mạc Bình Sơn vừa thấy ông đã kích động hỏi: “Anh cả, sao anh lại sang đây? Không phải đã bàn6là anh sẽ lừa An Noãn lên xe của anh à?”

Mạc Bình Giang uể oải nói: “Bình Sơn, dừng lại đi, anh không đành lòng tổn thương Noãn Noãn, con bé quá thiện lương.”

Mạc Bình Sơn cuồng lên, “Anh cả, không phải chúng ta đã bàn bạc hết rồi sao, đây là cơ hội duy nhất của chúng ta đẩy. Chỉ dùng An Noãn để uy hiếp Thẩm Diệc Minh thôi, con bé không có gì nguy hiểm đâu.” “Không ai biết được ông cụ Tiết sẽ làm những gì, Noãn Noãn là con gái của Thẩm Diệc Minh, nhỡ ông cụ ấy trong cơn tức giận đem Noãn Noãn... Tóm lại, anh không ra tay được, anh không thể làm việc có lỗi với3Diệc Như ở dưới suối vàng được.” Mạc Bình Sơn tức đến sắp phát điện, ông ta cố thuyết phục: “Anh cả, anh còn nghĩ tới Diệc Như ở dưới suối vàng à? Vậy anh có nhớ trước kia bà ta đã đối xử với anh thế nào không? Bà ta đính hôn với anh nhưng lại yêu Thẩm Diệc Minh, thậm chí còn có cả An Noãn, đây là phản bội đấy. Những năm qua, anh vì cô ta mà chưa từng động lòng với những người phụ nữ khác, cả đời này của anh đều bị Thẩm Diệc Như hủy hoại. Nhưng kết quả anh đạt được cái gì, đến ngay cả việc đến thăm mộ bà ta thôi mà Thẩm Diệc Minh5cũng không cho. Anh cả à, cơ hội chỉ có một lần thôi, không nắm chắc thì chỉ có một con đường là chết. Thẩm Diệc Minh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu.”

Mạc Bình Giang cau mày, còn đang do dự. “Anh cả, anh có làm hay không, nếu anh không làm thì em sẽ làm, em sẽ kéo An Noãn lên xe rồi đưa đến biệt thự bên kia.”

“Đừng, anh đi, để anh đi.”

Mạc Bình Giang hít một hơi thật sâu, đấu tranh nội tâm dữ dội. “Anh cả, vì tương lai của chúng ta, vì nhà họ Mạc, chúng ta cũng chỉ bất đắc dĩ thôi. Chúng ta hãy cùng nhau báo thù mối hận ba mươi năm này với Thẩm Diệc Minh đi. Em cũng không muốn tiếp tục nhẫn nhục chịu đựng mà sống, nghe theo sự sắp đặt của hắn, lúc nào cũng phải lo lắng một giây sau hắn có thể thấy khó chịu mà giết em đi không như thế nữa. Anh cả à, bây giờ ngày nào em cũng đều sống trong run sợ, chúng ta hãy chiến đấu một lần có được hay không?”

Mạc Bình Giang mím chặt môi, nhẹ gật đầu, quyết định này đối với ông không hề dễ dàng. An Noãn đợi một lúc lâu Mạc Bình Giang mới quay lại, trong tay ông cầm theo một cuốn album khá mỏng.

“Bác cả, đây chính là thứ bác muốn đưa cho cháu ạ?”

Mạc Bình Giang đưa album ảnh cho An Noãn, ông khẽ nói: “Cháu mở ra xem đi.” An Noãn mở album ảnh ra, từng tấm ảnh mẹ cô chụp chung với bác hai hiện ra trước mắt cô. Đột nhiên cô phát hiện những bức ảnh cũ thật trang nhã, nó không có nhiều màu sắc, cũng không có nhiều trang trí, chỉ có hai màu đen trắng mà lại thành câu chuyện đẹp nhất.

“Bác và mẹ cháu có rất nhiều nguyên nhân mới giải trừ hôn ước, và dây dẫn nổ trực tiếp chính là cuốn album này. Bác đưa mẹ cháu đi du lịch ở rất nhiều nơi và bác phát hiện ra mỗi lần bà ấy đi ra ngoài thì lần nào cũng sẽ mang theo album ảnh này. Bác rất tò mò bên trong là ảnh chụp của ai, nhưng không dám hỏi bà ấy. Cho đến một ngày bác lén trộm nhìn album ảnh của bà ấy, từng bức ảnh trong đó đều là ảnh chụp của bà ấy và Thẩm Diệc Minh. Lúc ấy bác tức giận đến mức cãi nhau một trận rất lớn với mẹ cháu, còn ném cuốn album này đi. Mẹ cháu đã đi tìm nó cả đêm, cuối cùng cũng không tìm được. Đến khi trời sáng, bà ấy đã khóc, bà ấy vừa khóc vừa nói mình chỉ muốn thỉnh thoảng xem ảnh chụp để nhớ lại kỷ niệm một chút, nhưng đến những hồi ức tốt đẹp cuối cùng cũng đều bị bác làm hỏng. Lúc trở lại Bắc Kinh, bà ấy không thèm để ý đến bác nữa. Người ngoài đều nghĩ rằng bác là người giải trừ hôn ước, nhưng thật ra là bác bị bắt buộc, không phải ý muốn của bác. Bác biết bác và mẹ cháu đã không thể tốt đẹp được, vì thanh danh của bác, bác đã lựa chọn hi sinh bà ấy mà chủ động giải trừ hôn ước.”

Nói đến đây, giọng của Mạc Bình Giang đã trở nên nghẹn ngào.

“Noãn Noãn, cháu hãy giúp bác trả lại cái album ảnh này cho bác hại của cháu, trong này có những hồi ức đẹp nhất của hai người họ.” An Noãn đột nhiên cảm thấy quyển album trong tay mình nặng trĩu, không phải hồi ức quá nặng, mà là vì phần tình yêu kia quá nặng nề. “Noãn Noãn, hôm nay bác đưa ra yêu cầu muốn được đi thăm mộ của mẹ cháu, trong đó có nguyên nhân quan trọng nhất là bác muốn đến nói lời xin lỗi với bà ấy và nói cho bà ấy biết bác đã gửi album ảnh của bà ấy tới tay Thẩm Diệc Minh rồi, để cho bà ấy an tâm.”

An Noãn hơi động lòng.

Mạc Bình Giang tiếp tục rơi lệ và nói: “Noãn Noãn, cháu hãy giúp bác chuyện này đi, bác van cháu. Đây chắc có lẽ cũng là lần cuối cùng bác cầu xin cháu, bác thật sự muốn tự mình nói lời xin lỗi với mẹ cháu, và bác còn rất nhiều lời muốn nói với bà ấy. Noãn Noãn, bác cầu xin cháu đấy!”

Mạc Bình Giang có thái độ khiêm nhường như thế ở trước mặt An Noãn, làm lòng cô dù không tình nguyện, nhưng vẫn không thể nói ra lời từ chối được. “Noãn Noãn, bác sẽ không làm chậm trễ thời gian của cháu lâu đâu, bác nhất định sẽ đưa cháu về nhà kịp ăn bữa tối với ông cụ Thẩm.” Cuối cùng An Noãn vẫn bị thuyết phục, cố ra ngoài nói chuyện với tài xế, tài xế tỏ ra lo lắng, “Cô An, chúng ta vẫn nên về nhà đi ạ.”

“Bác giúp cháu trở về nói với ông ngoại cháu là cháu đi ra nghĩa trang một lúc, sẽ nhanh chóng trở về thôi ạ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.