Tình Đắng

Chương 535: Không được mềm lòng với kẻ địch nữa (1)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Anh ta cầm điện thoại di động ra khỏi phòng họp. Trợ lý Trương lại nói kĩ càng cho anh ta nghe, “Cô An bị ông cụ Tiết bắt cóc rồi. Hiện tại anh Mạc đang cần sự trợ giúp của anh, anh ấy đã đi một mình đến biệt thự nhà họ Tiết rồi, không biết bây giờ anh có rảnh không...” Trợ lý Trương còn chưa nói hết câu, Thẩm Thần Bằng đã ngắt lời cậu ta, “Không rảnh cũng phải tới, có cái gì quan trọng hơn Noãn Noãn đầu. Nếu con bé mà xảy ra chuyện gì thì đừng nói là nhà họ Thẩm, thiên hạ này cũng phải loạn đấy.” Thẩm Thần Bằng vừa gọi điện thoại, vừa lái xe.2“Trợ lý Trương, cậu liên lạc với Mạc Trọng Huy, bảo cậu ta chờ tôi ở bên ngoài biệt thự đi, nếu không tôi sợ cậu ta vào sẽ gặp nguy hiểm đấy.” Trợ lý Trương cau mày, nói: “Nếu anh Mạc tới nơi chắc chắn sẽ không chịu cho anh mà xông vào ngay. Anh Thẩm, anh vẫn nên mau chóng tới đi ạ, tôi sợ ông ngoại anh sẽ gây bất lợi cho cô An và anh Mạc.”

“Tôi đã biết, tôi đang đi rồi, sẽ không có việc gì đâu.” Không biết Thẩm Thần Bằng đang an ủi Trương Húc hay là đang an ủi chính mình. Có trời mới biết, lái xe mà tay anh ta cũng run nhẹ.

Cùng lúc đó, bầu8không khí ở nhà họ Thẩm lúc này cũng có vẻ hơi khẩn trương. Ông cụ Thẩm vẫn luôn ngồi ở phòng khách chờ An Noãn về ăn cơm cùng. Trước khi đi cô đã nói sẽ về sớm mà hiện tại trời tối rồi vẫn chưa thấy về.

Ông cụ bảo Tiết Ngọc Lan gọi điện cho An Noãn, điện thoại không ai nghe, gọi điện cho tài xế cũng không ai bắt máy. Ông cụ Thẩm ngồi trên ghế sofa mà sắc mặt trắng bệch. Tiết Ngọc Lan an ủi cụ: “Ba, Noãn Noãn đã lớn rồi, không có việc gì đâu ạ, để con lại đi gọi điện thoại cho nó.” Ông cụ hít sâu, nói một cách nghiêm túc: “Không cần gọi,6con gọi điện cho Thẩm Diệc Minh luôn đi, bảo nó trở về đây.”

“Ba!”

“Nhất định là Noãn Noãn gặp phiền toái rồi, lập tức bảo Thẩm Diệc Minh trở về, Noãn Noãn mà có xảy ra chuyện gì thì ba sống cũng không còn ý nghĩa nữa.”

“Ba! Ba đừng nói linh tinh ạ, Noãn Noãn có thể xảy ra chuyện gì được, chắc chắn là con bé ham chơi nên quên thời gian rồi.”

Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Tiết Ngọc Lan cũng rất lo lắng. Mà quan trọng nhất là bà vừa mới lén gọi điện cho Thẩm Diệc Minh, nhưng điện thoại lại không liên lạc được. “Dự cảm của ba vẫn luôn rất đúng, tóm lại, con mau gọi cho Thẩm3Diệc Minh đi. Nhã Quyên, gọi cả thằng cả về đây, Dung Dung, bảo thằng ba về luôn đi.” Cả ba cô con dâu về chạy đi gọi điện thoại. Bầu không khí trong nhà họ Thẩm nhất thời lâm vào tình trạng căng thẳng, tâm trạng của ai cũng nặng nề. Tiết Ngọc Lan do dự gọi điện cho Mạc Trọng Huy, nhưng cũng giống như Thẩm Diệc Minh, đều không liên lạc được. Sự tình quá kỳ quặc, dường như bà đã cảm nhận được bão tố sắp đến. Hít sâu một hơi, bà đi đến bên cạnh ông cụ Thẩm, cố an ủi ông cụ: “Ba, trước tiên ba nên ăn một chút gì đi đã ạ, có lẽ chờ ba ngủ5một giấc, ngài mai Noãn Noãn sẽ xuất hiện thôi.” Ông cụ Thẩm thở dài, “Hiện giờ sao ba có thể nuốt trôi được chứ, con bé không biết ở đâu, cũng không biết có gặp cái gì nguy hiểm hay không. Diệc Minh và Huy thì không liên lạc được, các con bảo ba làm sao còn có thể ăn được cái gì đây?”

Ông cụ Thẩm giơ tay chống đầu, trông rất đau khổ. Tiết Ngọc Lan sợ quá nói: “Ba, có phải ba bị đau đầu không ạ?” Ông cụ Thẩm gật đầu. “Vậy ba mau về phòng nằm nghỉ đi ạ, để con giúp ba bóp đầu.”

Ba cô con dâu đỡ ông cụ Thẩm đến phòng ngủ, ông cụ nằm xuống mà vẫn còn thở dài thườn thượt. Có lẽ vì không nhìn thấy Noãn Noãn nên khiến ông cụ cảm thấy mất hết sức lực.

Mạc Trọng Huy là người đầu tiên chạy tới biệt thự của ông cụ Tiết. Người đứng ngoài biệt thự đón hắn lại là Mạc Bình Sơn, hắn có cảm giác ông trời đang đùa với hắn. Mạc Bình Sơn đi lên phía trước ngăn cản hắn, ông ta gầm khẽ: “Mày tới đây làm gì?” Mạc Trọng Huy nghiêng người đi qua ông ta, bước chân không hề dừng lại. Mạc Bình Sơn đuổi theo kéo cánh tay hắn lại, “Mày không thể đi vào, đây là cuộc đấu giữa Thẩm Diệc Minh và ông cụ Tiết, mày đừng có nhúng tay vào đó.” Mạc Trọng Huy hất mạnh tay ông ta ra, Mạc Bình Sơn bị lảo đảo, suýt ngã ra đất. “Vợ tôi bị ông bắt cóc đến đây, ông bảo tôi khoanh tay đứng nhìn? Hiện giờ tôi không có thời gian để tính toán món nợ này với ông, tóm lại, tình nghĩa cha con của chúng ta đã hết rồi.”

Mạc Trọng Huy lạnh lùng nói xong, bước nhanh vào trong. Mạc Bình Sơn tiến lên, hung hăng chất vấn hắn: “Mày nói thế là có ý gì? Mày vì một đứa đàn bà mà muốn đoạn tuyệt quan hệ với tao sao?”

Mạc Trọng Huy nói rành rọt từng câu: “Cô ấy không phải người phụ nữ bình thường mà là vợ của tôi, là người mà tôi yêu nhất.”

Mạc Bình Sơn nhíu mày, vẫn cố nỗ lực xoay chuyển, “Huy, mày đừng đi vào, Thẩm Diệc Minh sẽ tới cứu nó thôi, nó nhất định không có nguy hiểm gì đâu, nếu không tạo đã không bắt nó tới đây.”

Mạc Trọng Huy chỉ lạnh lùng nghiêng người vượt qua ông ta và đi thẳng vào phòng khách. Mạc Bình Sơn nhìn bước chân vững chắc và bóng lưng kiên quyết của Mạc Trọng Huy mà chỉ biết thở dài. Ông ta không muốn con trai bị cuốn vào, nhưng Thẩm Diệc Minh lại làm như vậy. Thẩm Diệc Minh này đúng là càng ngày càng giảo hoạt, biết rõ ý đồ của ông cụ Tiết khi bắt cóc An Noãn chỉ là muốn buộc ông phải ra mặt. Nhưng Thẩm Diệc Minh lại để cho Huy tới trước, để cho Huy thấy ba hắn đóng vai trò gì trong chuyện lần này, sau này lúc Thẩm Diệc Minh nhằm vào nhà họ Mạc, có lẽ Huy sẽ không còn nói đỡ thay ba hắn nữa.

Giây phút này, Mạc Bình Sơn đột nhiên cảm thấy hơi e ngại, Thẩm Diệc Minh dường như đang bày mưu tính kế, và mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của ông ta. Mạc Trọng Huy đi vào phòng khách, lúc này ông cụ Tiết đang ngồi trên ghế sofa, nhàn nhã uống trà, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra vậy. Thấy Mạc Trọng Huy hùng hổ đi vào, ông cụ lại cười hỏi: “Ô, đây không phải là thằng bé nhà họ Mạc sao, ngọn gió nào đem cháu tới đây vậy? Lúc trước tôi mời mà còn không được đấy.” Mạc Trọng Huy: “Xin ngài hãy thả An Noãn ra.” Ông cụ Tiết không vui nhíu mày, “Đây là thái độ của một người dưới nói chuyện với người lớn tuổi đấy à? Con cháu nhà họ Mạc các cậu được dạy dỗ như vậy?”

Mạc Trọng Huy lạnh lùng châm chọc ông ta: “Kính già yêu trẻ là đạo đức cơ bản nhất mà ông nội tôi đã dạy cho tôi từ khi còn nhỏ, nhưng ông nội tôi cũng nói rằng việc tôn trọng người già cũng phải nhìn xem cái người này có đáng giá để được tôn trọng hay không. Với loại người giống như ngài thì không xứng đáng với sự tôn trọng của bất kỳ ai.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.