*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Bên trong phòng tối không có một chút ánh sáng nào. An Noãn không biết mình bị nhốt bao lâu, cũng không biết bây giờ là ban ngày hay ban đêm. Cô chỉ biết là bác hai và Mạc Trọng Huy nhất định sẽ tới cứu cô.
Lúc cửa được mở ra, từng tia sáng chiếu vào, cô mở mắt ra, nhìn thấy Mạc Trọng Huy. Khoảnh khắc đó cô tưởng là mình đang nằm mơ, hoặc là xuất hiện ảo giác.
“An Noãn, An Noãn.”
Giọng Mạc Trọng Huy chân thật truyền đến. An Noãn đứng lên, tay chân cô đều không bị trói, ông cụ Tiết biết cô không trốn thoát được. “Mạc Trọng Huy, thật sự là anh sao?” Cô mở miệng, giọng nghẹn ngào khản đặc.
Cô chạy lên ôm2lấy hắn, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể hắn, còn có mùi hương quen thuộc trên người hắn, cô mới tin đây không phải là một giấc mơ, hắn đã đến cứu cô thật rồi.
“Mạc Trọng Huy, thật sự là anh, tốt quá rồi, em tưởng là sẽ không còn được gặp lại anh nữa.” Hắn ôm chặt cô, ôm rất chặt, dường như muốn nghiền nát cô hòa vào trong cơ thể mình. “Anh xin lỗi, anh không bảo vệ tốt cho em.”
An Noãn lại chui vào lòng hắn, tất cả tủi thân hóa thành nước mắt rơi hết lên chiếc áo sơ mi đắt tiền của hắn.
“Mạc Trọng Huy, em yêu anh, em rất yêu anh.” Giây phút đó, cô chỉ muốn chân thật biểu đạt tình8cảm của mình, cô chỉ muốn móc trái tim mình ra cho hắn xem.
Đứng trước cái chết cô mới phát hiện quá khứ mình đã sai lầm thế nào. Đời người ngắn ngủi mấy chục năm, bọn họ lại lãng phí mất mười năm. Thanh xuân quý giá nhường ấy lại kết thúc trong hiểu lầm, cãi vã, chia tay, giận dỗi, chiến tranh lạnh.
“Mạc Trọng Huy, em xin lỗi, trước kia em đã làm sai rất nhiều chuyện, đời này em sẽ không cãi nhau với anh nữa. Chúng ta sẽ hạnh phúc, sau này chúng ta sẽ hạnh phúc.”
Thẩm Thần Bằng ở bên cạnh nhìn hai người ôm chặt nhau, giây phút đó, anh ta cảm thấy hốc mắt hơi ẩm ướt, trái tim cũng đau đớn. Anh6ta đã từng nói với Cổ Thu như vậy, nhưng hai người vẫn xa nhau. Anh ta hâm mộ An Noãn và Mạc Trọng Huy, cho dù đã qua bao nhiêu năm, cho dù đã từng xa nhau bao nhiêu năm, bây giờ bọn họ đang hạnh phúc, trái tim bọn họ từ đầu đến cuối đều ở bên nhau.
Lúc anh ta và Cổ Thu ở bên nhau, hai người cũng thường xuyên cãi nhau, có lẽ bởi vì yêu quá sâu đậm nên chuyện nhỏ tí xíu cũng luôn so đo tính toán. Anh ta cũng nói những lời mình đã nghĩ thông suốt với Cổ Thu, “Cổ Thu, chúng ta sẽ không cãi nhau nữa, không biết có thể ở bên nhau bao lâu, mỗi ngày còn ở3bên nhau phải thật hạnh phúc.” Sau đó bọn họ thật sự không cãi nhau nữa, khoảng thời gian đó cực kỳ tốt, nhưng chẳng bao lâu đã xa nhau.
Nghĩ lại hai người ở bên nhau cũng được mấy năm, nếu như những năm đó biết quý trọng, ở bên nhau ít cãi nhau hơn, ngọt ngào nhiều hơn, có lẽ sẽ không đến bước đường ngày hôm nay, ít nhất nhớ lại cũng sẽ đẹp hơn.
“Huy, Noãn Noãn, chúng ta mau rời khỏi nơi này thôi.” Thẩm Thần Bằng thu hồi suy nghĩ, lên tiếng ngắt lời bọn họ. Lúc này An Noãn mới phát hiện Thẩm Thần Bằng cũng đến đây, cô khẽ đẩy Mạc Trọng Huy ra, nghẹn ngào gọi một tiếng “anh”. Tiếng “anh” kia khiến5trái tim Thẩm Thần Bằng tan ra, có lẽ huyết thống là thứ thật sự tồn tại. Anh ta cười đi qua đó, giơ tay vuốt tóc cô, trêu ghẹo, “Noãn Noãn, cuối cùng cũng nhìn thấy anh rồi, anh còn tưởng là ở trong mắt em chỉ có thể nhìn thấy Huy thôi.”
“Anh, sao anh cũng đến đây?”
“Anh đến đón em về nhà.”
An Noãn cố nén nước mắt gật đầu, “Được, chúng ta về nhà.” Đi ra khỏi phòng tối, Thẩm Thần Bằng nói với Mạc Trọng Huy, “Huy, cậu đưa Noãn Noãn về trước đi, tôi qua đó xem xem.” Mạc Trọng Huy mím môi, gật đầu, đưa An Noãn rời đi trước. Suy cho cùng Thẩm Thần Bằng vẫn không bỏ được ông cụ Tiết, anh ta quay lại xem ông ấy thế nào rồi. Ông cụ Tiết ngồi trên sofa, cơ thể như nhũn ra, sắc mặt trắng bệch. “Ông ngoại, ông không thoải mái chỗ nào, cháu bảo bác sĩ đến xem xem.” Ông cụ Tiết mệt mỏi nói thều thào: “Người cháu cũng dẫn đi rồi, còn đến làm gì nữa?” “Ông ngoại, cháu không yên tâm về ông.”
Ông cụ Tiết khoát tay, “Cháu đi đi, đợi ba cháu đến, ông sẽ liều mạng một lần.”
“Ông ngoại, ba cháu sẽ không làm hại ông đâu, cháu và mẹ cháu đều không cho phép.” Ông cụ Tiết lắc đầu, “Không cần, không cần vì ông mà đắc tội với ba cháu, cháu và mẹ cháu sống ở nhà họ Thẩm đã quá khổ cực rồi. Lần này Thẩm Diệc Minh sẽ không bỏ qua cho ông. Cho dù nó có bỏ qua cho ông, ông cũng không định sống nữa.” “Ông ngoại!”
“Ông ngoại lớn tuổi rồi, chết cũng không sao. Cháu có thể đồng ý với ông ngoại, giúp ông ngoại cầu xin ba cháu, bảo ba cháu tha cho Thi Hàm không, ông đã nợ con bé đó quá nhiều.” Thẩm Thần Bằng cắn môi, sắc mặt thay đổi. “Lúc còn trẻ ông phạm sai lầm, Thi Hàm vô tội, bây giờ giờ nó vẫn không biết thân thể của mình, nếu như có thể, ông hy vọng cả đời này nó đều không biết. Bằng Bằng, bây giờ ông ngoại chỉ có mỗi tâm nguyện này, xin cháu nhất định phải giúp ông ngoại.” Ông cụ cầm chặt tay Thẩm Thần Bằng.
Thật ra ông cụ biết bản thân không phải là đối thủ của Thẩm Diệc Minh, bắt cóc An Noãn qua đây cũng chỉ là một lần vùng vẫy trước khi chết, muốn dùng Noãn Noãn đổi lấy bình yên cho nhà họ Doãn, nhưng cuối cùng vẫn vô dụng, ngay cả cơ hội thương lượng với Thẩm Diệc Minh ông cụ cũng không có.
“Ông ngoại, ông yên tâm, ba cháu không phải là kiểu người lòng dạ độc ác không nói lý đó, ông ấy sẽ không làm gì Doãn Thi Hàm cả.” Ông cụ Tiết lắc đầu, trầm giọng nói: “Cháu không hiểu đâu, chuyển biến thành như vậy, nhà họ Doãn không có một ai có thể may mắn thoát được. Bằng Bằng, thế này đi, cháu về bảo mẹ cháu đến gặp ông một lần, có lẽ là lần cuối rồi.”
“Ông ngoại.”
Ông cụ thở dài nói, “Hai bác của cháu luôn hướng về ba cháu, ông sẽ không trông cậy vào bọn nó. Bây giờ ông chỉ muốn gặp mẹ cháu một lần, xin cháu nhất định phải chuyển lời giúp ông.”
Thẩm Thần Bằng khẽ gật đầu.
Mạc Trọng Huy ôm An Noãn rời đi, lúc đang định đi ra khỏi sơn trang, Mạc Bình Sơn và Mạc Bình Giang đột nhiên xuất hiện, chặn đường bọn họ.