Tình Đắng

Chương 542: Chân tướng cái chết của thẩm diệc như (3)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

An Noãn mấp máy môi, “Cháu đau đầu, trong lòng khó chịu.”

Thẩm Diệc Minh đau lòng sờ mặt cô, dỗ dành, “Ngoan, không sao, bác sĩ đã đến rồi, uống chút thuốc rồi truyền nước là sẽ không sao nữa.” “Bác, cháu không thể ăn sáng với bác rồi, cháu vẫn muốn ngủ một lúc nữa.

“Được, bác ở đây với cháu.” Có câu này của Thẩm Diệc Minh, An Noãn lại yên tâm ngủ. Bác sĩ đến cho An Noãn uống thuốc giảm sốt và truyền nước cho cô.

Thẩm Diệc Minh ngồi bên cạnh An Noãn mãi, dùng khăn mặt liên tục lau mặt lau tay cho cô. Mãi cho đến lúc hai anh em nhà họ Tiết về, muốn gặp mặt ông, ông mới dặn dò Mạc2Trọng Huy: “Huy, bác giao Noãn Noãn cho cháu trước, chăm sóc tốt cho nó, bác phải đi xử lý chút việc.”

Mạc Trọng Huy gật đầu. Sau khi Thẩm Diệc Minh rời đi, Mạc Trọng Huy mới có cơ hội ngồi xuống cạnh An Noãn, cầm chặt tay cô.

Mỗi lần thấy cô bị cảm bị ốm, hay gặp chuyện gì, hắn hy vọng có thể chịu đựng thay cô biết bao, chịu đựng tất cả ốm đau và giày vò. An Noãn như vậy hoàn toàn là vì ba và bác cả hắn. Hắn đã không nhớ rõ người nhà hắn làm cô tổn thương mấy lần nữa rồi. Nghĩ đến đây, sâu trong nội tâm hắn rất áy náy, rất tự trách. Hắn luôn miệng nói sẽ8bảo vệ cô, nhưng vẫn luôn để cô bị tổn thương. Thẩm Diệc Minh đến sơn trang thì hai anh em Tiết Gia Minh và Tiết Gia Thành đã về đến nhà rồi.

Hai người đều có vẻ áy náy, Tiết Gia Minh tiến lên nắm lấy tay ông, thấp giọng nói, “Diệc Minh, lần này ba lại gây thêm phiền phức cho chú rồi.”

Suy cho cùng Thẩm Diệc Minh vẫn có chút tức giận, “Con gái em bị dọa đến sốt cao mãi không hạ, nằm ở nhà hôn mê bất tỉnh.”

Hai anh em càng cau mày chặt hơn, Tiết Gia Minh thở dài, “Diệc Minh, lần này thật sự xin lỗi chú, anh không ngờ ba lại làm ra chuyện này. Có thể do ba lớn tuổi6rồi, đầu óc không minh mẫn nữa, có người nói mấy câu bên tai là đầu óc mất phương hướng, hy vọng chú tha thứ cho ba một lần.”

“Đúng thế, nể tình anh em chúng ta nhiều năm, tha cho ba một lần đi. Ba cũng lớn tuổi rồi, có lẽ cũng không sống được mấy năm nữa. Cũng trách chúng ta bình thường đều ở bên ngoài, không có nhiều thời gian ở bên ba. Anh quyết định sẽ đưa ba đến Thẩm Dương, từ nay về sau dành nhiều thời gian ở bên ba hơn.”

Thẩm Diệc Minh ngồi ở trên sofa, trầm giọng nói: “Anh cả, ông ở Bắc Kinh quen rồi, đến nơi khác em sợ ông không quen. Các anh yên tâm đi, từ3nay về sau em sẽ sai người chăm sóc ổng.” Thẩm Diệc Minh nói lời này ý đã rất rõ ràng, ông sẽ không lấy mạng ông cụ Tiết, nhưng nhất định phải giam lỏng.

Vẻ mặt hai anh em càng nặng nề hơn. “Diệc Minh, có thể nể mặt anh chút không? Để anh đưa ba đi đi, anh sẽ chăm sóc ba.”

Thẩm Diệc Minh hít sâu một hơi, cứng rắn nói: “Anh cả, em hy vọng anh đừng làm khó em. Những năm gần đây hai người luôn giúp đỡ em, phần ân tình này em luôn ghi nhớ trong lòng. Không chỉ có hai anh, Ngọc Lan còn là vợ em, Thân Băng là con trai em. Vì bốn người, em đã thỏa hiệp rồi. Nhưng5An Noãn là đứa con gái em mới tìm về, em nợ nó ba mươi mấy năm, em cũng phải có một câu trả lời với nó. Cho nên, xin các anh đừng nói gì nữa.”

Tiết Gia Minh day thái dương, “Diệc Minh, chúng ta vẫn nên nói thoải mái ra đi, đều là người một nhà cả. Xảy ra nhiều chuyện như vậy, bây giờ ba đã bị đả kích rồi, còn giam lỏng ba, anh sợ ba không chịu nổi có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Ba đã lớn tuổi rồi, chẳng còn tạo nổi sóng gió gì nữa, xin chú hãy tha cho ba một con đường. Hai anh em chúng tôi sẽ vẫn tiếp tục dốc sức cho chú, đứng về phía chú như cũ.”

Thẩm Diệc Minh thở dài, vẻ mặt vẫn như thường, “Anh cả, em vẫn nói câu đó, đừng làm khó em. Em sẽ sai người chăm sóc tốt cho ông, sẽ không để ông chịu khổ. Các anh cũng có thể giám sát công việc của em, lúc nào cũng có thể quay về thăm ông. Đây đã là nhượng bộ lớn nhất em có thể làm rồi, hy vọng các anh có thể thông cảm.”

“Diệc Minh, lần này mặc dù ba đã làm sai, nhưng những năm này thật sự ba cũng giúp chú không ít, thật sự không thể nhường thêm một bước nữa sao?” “Anh cả, anh hai, các anh đều là người làm ba mẹ, em tin tưởng các anh có thể hiểu được tâm trạng của em. Đương nhiên đây đều là chuyện nhỏ, ông làm ra loại chuyện này, em chỉ giam lỏng ông đã là trừng phạt nhẹ nhất rồi, hy vọng các anh hiểu, đồng thời có thể ủng hộ công việc của em.”

Hai anh em thở dài, không nói gì nữa.

Bọn họ cũng quá hiểu Thẩm Diệc Minh, một khi ông đưa ra quyết định, bình thường không có ai thay đổi được. Ông chỉ giam lỏng ông cụ Tiết quả thật đã là nhượng bộ lớn nhất rồi.

“Ba u mê không tỉnh ngộ, bây giờ cũng là đúng người đúng tội, vẫn hy vọng chú có thể chăm sóc tốt cho ba.”

Thẩm Diệc Minh thấp giọng nói, “Xin anh yên tâm.” Lính cảnh vệ đến báo rằng ông cụ đang đập đồ trong phòng ngủ. Thẩm Diệc Minh và hai anh em nhà họ Tiết chạy đến. Lúc đi đến cạnh cửa, bọn họ đã nghe thấy ông cụ đang khàn giọng gào thét, “Bảo Thẩm Diệc Minh đến đây gặp tôi!”

Thẩm Diệc Minh đang định đi vào, Tiết Gia Minh kéo cánh tay ông lại, ánh mắt như đang thỉnh cầu. Thẩm Diệc Minh khẽ vỗ vai ông ấy, cho ông ấy một ánh mắt yên tâm. Ba người đi vào phòng ngủ, trong phòng ngủ bừa bãi, cốc chén bị đập nát vụn, chăn gối ném khắp nơi.

“Ba, ba làm gì thế?” Tiết Gia Minh cũng bị chọc giận, ông cụ lớn tuổi rồi, tính tình cũng nóng nảy hơn.

Ông cụ Tiết chỉ vào mặt hai người con trai, tức giận mắng: “Hai cái thằng vô dụng này, ba của chúng mày bị nó bắt nạt như vậy, chúng mày còn xưng anh xưng em với nó, lòng hiếu thuận của chúng mày bị chó ăn mất rồi à?” “Ba, đã là lúc nào rồi, ba có thể tỉnh táo chút không? Ba tưởng bây giờ vẫn là hai mươi năm trước, tất cả mọi người phải vây quanh ba, tất cả mọi chuyện đều phải dựa theo ý ba sao? Ba tỉnh táo chút đi, đừng giày vò thêm nữa.”

“Súc sinh, hại thằng súc sinh, cút đi cho tao!”

Thẩm Diệc Minh vỗ vai hai anh em, thấp giọng nói: “Anh cả, anh hai, hai người đi đường cả đêm, đi nghỉ ngơi trước đi, em nói chuyện với ông một lúc.” Hai anh em thở dài rời đi. Trong phòng ngủ phong cách cổ xưa chỉ còn lại Thẩm Diệc Minh và ông cụ Tiết. Ông cụ gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Bảo Ngọc Lan đến gặp tôi.” Thẩm Diệc Minh ngồi xuống ghế gỗ, nhướng mày hỏi, “Bây giờ ông là tội phạm bị giam lỏng, ông lấy thân phận gì để ra lệnh cho tôi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.