*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. An Noãn tức giận nói: “Tại sao ông cụ Tiết phải đối xử với bác hại như vậy, Doãn Thị Hàm là con riêng của ông ta, bác dâu còn là thiên kim tiểu thư danh chính ngôn thuận của nhà họ Tiết, huống hồ còn có Thần Bằng nữa, sao ông ta có thể ép bác hại như vậy? Bây giờ ầm ĩ thành thế này, chắc chắn trong lòng bác dâu rất khó chịu.”
“Noãn Noãn, có một số việc chúng ta có cố gắng muốn thay đổi thế nào cũng không thể làm được gì. Lúc này không làm gì cả, chỉ có thể yên tĩnh đứng xem. Em hiểu ý anh chứ?” An Noãn chui vào lòng hắn, nghiêm túc nói: “Anh yên tâm đi, từ nay về sau em sẽ không quan tâm những chuyện này nữa, em sẽ không ảnh hưởng2đến quyết định và lập trường của bác hai nữa.”
Người xưa có câu “Đi một ngày đàng học một sàng khôn”, một số việc con người phải từ từ lĩnh hội mới được. Mạc Trọng Huy đột nhiên xoay người, đè lên người An Noãn, hôn từ má đến môi cô. An Noãn cau mày, khẽ hô lên, “Mạc Trọng Huy, em đang bị cảm đấy.”
Hắn cười nói: “Anh nghe nói lây bệnh cảm cho người khác là mình sẽ khỏi, cho nên, em truyền bệnh cảm cho anh đi.” “Anh bị biến thái à?” An Noãn thở hổn hển mắng. Mạc Trọng Huy khẽ mỉm cười, ngậm lấy môi cô, không cho cô cơ hội nói chuyện nữa. Thẩm Diệc Minh ăn cơm xong liền trở về phòng. Lúc ông đi vào trong đã thấy Tiết Ngọc Lan nằm ở trên giường rồi.
Ông thở dài,8đi đến cạnh giường ngồi xuống, trầm giọng nói: “Bà không nên để lộ tâm tình ra trước mặt ba, để ba bận tâm như vậy.” Tiết Ngọc Lan gắt lên, “Nhưng tôi không giả vờ được, ba tôi bị giam lỏng, tôi không có cách nào giả vờ như không có chuyện gì.” “Tôi nói đây không phải là giam lỏng, chỉ là đổi cách chăm sóc ông ấy thôi.”
“Đủ rồi, đừng nói nữa, tôi muốn yên tĩnh một mình.” “Ngọc Lan, tại sao bà lại đột nhiên trở nên vô lý như vậy?” Ông bất lực, không thể ngờ được Tiết Ngọc Lan sẽ ầm ĩ thế này. Tiết Ngọc Lan ngồi dậy, uất ức nghẹn ngào nói: “Tôi đi theo ông ba mươi mấy năm, lần đầu tiên khổ sở cầu xin ông như vậy, nhưng ông hoàn toàn không động lòng, thậm6chí còn buông lời độc ác với tôi. Thẩm Diệc Minh, ba mươi năm tôi đi theo ông rốt cuộc coi là cái gì? Ông coi tôi là cái gì? Nếu không chúng ta ly hôn đi, ông cũng giam lỏng tôi, để tôi bầu bạn với ba tôi. Tôi không quan tâm ông ấy đã làm cái gì, nhưng đối với đứa con gái là tôi đây, ông ấy vẫn rất cưng chiều.”
“Ngọc Lan, rất nhiều chuyện bà không biết, tôi cũng không muốn nói cho bà biết. Sau này không được nói mấy lời như ly hôn nữa, hôm nay tôi coi như là bà bị kích động. Thần Bằng đã lớn như vậy rồi, chúng ta hãy yên phận sống hết đời đi. Ở trong lòng tôi, bà luôn là một người trầm tĩnh, có lý trí, tôi không hy vọng bởi vì3chuyện của ba bà mà ấn tượng của bà trong lòng tôi hoàn toàn thay đổi.”
Tiết Ngọc Lan dùng sức lau nước mắt, giọng nghẹn ngào nói: “Từ trước đến nay ông chỉ biết khiển trách tôi, đã có lúc nào ông đứng ở lập trường của tôi suy nghĩ cho tôi chưa? Đó là ba tôi, ông có biết tôi tự trách nhiều thế nào buồn khổ nhiều thể nào không? Ông ấy không còn trẻ nữa, tám mươi mấy tuổi rồi, không sống được mấy năm nữa. Những năm này vì chăm sóc ba ông, tôi rất ít về thăm ông ấy, để ông ấy ở sơn trang một mình. Tôi không phải là một đứa con gái tốt, bây giờ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, tôi càng thêm tự trách, ân hận. Tôi hy vọng tôi có thể làm được điều5gì cho ông ấy, một chút thôi cũng tốt rồi.”
Cuối cùng Thẩm Diệc Minh không đành lòng, ông giơ tay ôm vai bà. “Tôi có thể hiểu được nỗi khổ trong lòng bà, nhưng tôi hy vọng có thể có đau thế nào đi nữa, bà vẫn có thể lý trí một chút. Đây là sự rèn luyện mà người làm vợ tôi nhất định phải có. Vẫn là câu nói kia, đối với ba bà, tôi đã tận tình tận nghĩa rồi, cũng xin bà hãy nể tình tình cảm vợ chồng chúng ta mà đừng ép tôi nữa. Bà đi theo tôi nhiều năm như vậy, bà hiểu những năm này tôi khổ thể nào hơn ai hết, mà những thứ khổ sở đó đều là ba bà ban tặng. Những năm này tôi có từng oán trách trước mặt bà hay chưa? Tôi suy nghĩ đến lập trường của bà nên mới lựa chọn một mình gánh vác nhiều chuyện hơn.” Thẩm Diệc Minh thở dài, “Được rồi, không nói nữa, bà nghỉ ngơi đi, tôi tin tưởng bà sẽ từ từ bình tĩnh lại. Đợi bà tỉnh tấm rồi, nếu như bà vẫn không thoải mái, lại nói với tôi được không?”
Ngày hôm sau Thẩm Diệc Minh vẫn ở nhà với An Noãn, Mạc Trọng Huy nhân cơ hội đến nhà họ Mạc một chuyến.
Mạc Bạch Linh cũng ở nhà, thấy Mạc Trọng Huy, bà ta nói với hắn, “Cái thằng này, gọi cho cháu bao nhiêu cuộc điện thoại cháu cũng không nghe, cháu có biết ngày nào mẹ cháu cũng ở nhà lấy nước mắt rửa mặt, sắp không còn hình người rồi nữa không? Vẫn nói con trai lớn rồi là con nhà người khác, lời này không sai một chút nào. Trong lòng cháu có còn mẹ cháu nữa không, dù sao chị ấy cũng mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày sinh cháu ra.”
Mạc Trọng Huy mím môi, đi vào phòng Đường Tĩnh Vi. Đường Tĩnh Vi dựa vào giường, sắc mặt rất kém, mắt cũng sưng lên. Nhìn thấy Mạc Trọng Huy, bà không nhào qua, ngược lại rất bình tĩnh. “Con còn về làm gì nữa? Về cười nhạo mẹ sao? Lần này mẹ sẽ không chết, chỉ cần có một chút cơ hội, mẹ vẫn phải đi tìm Thẩm Diệc Minh trả thù.”
Mạc Trọng Huy cau mày, đi đến ngồi xuống bên cạnh Đường Tĩnh Vi. “Con đi đi, mẹ không muốn nhìn thấy con.” Đường Tĩnh Vi tức giận nói. Mạc Trọng Huy trầm giọng nói: “Mẹ, hôm nay con đến là muốn nói cho mẹ một tin tức tốt, Thẩm Diệc Minh sẽ không làm gì ba và bác cả, bọn họ đều bị ông cụ Tiết và Doãn Hậu Vọng lợi dụng, chỉ cần ba và bác cả có lòng hối cải, Thẩm Diệc Minh sẽ nghĩ cách đưa bọn họ ra.”
“Con nói thật sao?” Đường Tĩnh Vi nắm chặt tay Mạc Trọng Huy, khó tin hỏi. Mạc Trọng Huy nghiêm túc gật đầu, “Thẩm Diệc Minh không cần phải lấy chuyện như vậy ra lừa con.”
“Vậy con có thể đưa mẹ đi gặp bọn họ không?” Vẻ mặt Mạc Trọng Huy nặng nề, “Mẹ, bây giờ là thời kỳ nhạy cảm, không thể, đợi thêm một thời gian nữa, con nhất định sẽ cho mẹ gặp ba.”