Vương Gia Dật phóng xe đi luôn, y hệt như một tên nhà giàu mới nổi.
Chỉ một lát sau, chiếc xe Bentley của Mạc Trọng Huy cũng chạy đến, dừng hẳn trước mặt cô. Trương Húc từ ghế phụ bước xuống, cười nói, “Cố An, sao chỉ chớp mắt đã không thấy cô đâu2vậy? Tôi còn tìm cô trong Thiên Đường mãi. Ngài Mạc ra lệnh, nhất định phải đưa cô về nhà an toàn”
“Cảm ơn ý tốt của cậu, không cần đâu.”
“Cô An, chỗ này rất khó bắt xe, cô vẫn nên lên xe đi”
An Noãn cũng hơi vội, cô muốn về nhà trước khi Thường8Tử Phi về, bằng không lại phải bịa ra rất nhiều lý do lấy cớ, cô không muốn nói dối nữa.
Xe chạy chầm chậm trên đường, Trương Húc do dự khá lâu, vẫn không nhịn được quay đầu lại nói với An Noãn, “Cô An, lần này ngài Mạc bị thương rất nghiêm trọng,6bác sĩ không cho ngài ấy rời khỏi bệnh viện, nhưng vì cô, ngài ấy không nghe lời khuyên của bác sĩ, cũng không biết hôm nay miệng vết thương có bị nhiễm trùng không?
An Noãn hơi giật mình, “Không phải thoạt nhìn anh ta rất khỏe sao?”
“Ngài Mạc là người rất trọng thể3diện, ngài ấy sẽ không để lộ ra việc bản thân yếu ớt trước mặt người mình yêu đầu. Cô không biết, thời gian chúng tôi chờ cổ ở bên ngoài, ngài Mạc đau đến mức môi trắng bệch”
Hai tay An Noãn xoắn chặt vào nhau.
“Cô An, tôi nói chuyện này với cô cũng5không phải có ý trách móc cô. Tôi chỉ hy vọng lần sau gặp ngài Mạc, thái độ của cô có thể tốt hơn, đừng mãi coi ngài ấy như kẻ thù”
Vừa lúc xe tới tiểu khu, An Noãn không nói lời nào bước xuống xe.
Cô ngơ ngẩn đi về chung cư, mở cửa, bật đèn thì nhìn thấy Thường Tử Phi đứng bên cửa sổ sát đất cạnh ban công.
“Sao anh không bật đèn, làm em sợ muốn chết” An Noãn vỗ vỗ ngực, bước về phía anh.
Sắc mặt của Thường Tử Phi rất kém, An Noãn theo bản năng kiễng chân sở thử trán anh, “Anh khó chịu à? Sao sắc mặt lại kém như vậy?”
Tay cô mới vừa chạm vào trán đã bị Thường Tử Phi hung dữ hất ra.
An Noãn sững sờ, không biết phải làm sao.
“Thường Tử Phi, anh làm sao vậy?”
“Cả ngày hôm nay em đi đâu vậy?”
Giọng nói chất vấn của anh mang theo hơi thở lạnh lẽo.
“Em, sau khi tan làm em đi dạo bên ngoài một lát”
“Em còn lừa anh” Anh quát lên, “Có phải em và Mạc Trọng Huy đi hẹn hò cả ngày không?”
An Noãn thở dốc vì kinh ngạc.
“Anh nhìn thấy em đi đến bệnh viện tìm Mạc Trọng Huy, anh còn nhìn thấy các người lái xe đến biệt thự trên núi. Nói cho anh biết, hai người trai đơn gái chiếc ở biệt thự làm gì? Có phải em lại cùng hắn ta...?”
Anh túm vai cô lắc rất đau.
An Noãn nhìn anh với vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, giọng nói tuyệt vọng thốt lên từng câu từng chữ, “Anh theo dõi em?”
“Nếu không theo dõi em, anh sẽ mãi mãi không biết em cắm cho anh cái sừng dài đến thế này. Anh tin tưởng em như vậy, em đáp lại anh cái gì? Khi tất cả mọi người bên cạnh đều khuyên anh rời khỏi em, anh vẫn không hề lay động lựa chọn em. Anh đã từ bỏ rất nhiều thứ để chọn em, kết quả phát hiện ra đó mới là điều sai lầm. Vì em mà anh đã bị cô lập hoàn toàn rồi, vì sao em còn đối xử với anh như vậy?”
“Thường Tử Phi, anh nghe em giải thích, chuyện không phải như anh nghĩ đâu.”
“Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, anh nhất định sẽ không tin, nhưng mà mắt không lừa được người. An Noãn, anh quá thất vọng về em rồi”
Sau khi Thường Tử Phi đá của bỏ đi, cơ thể yếu ớt của An Noãn từ từ trượt dọc theo cửa sổ sát đất xuống sàn. Cô không ngờ Thường Tử Phi lại hiểu lầm mình.
Ngồi trên mặt đất, có suy nghĩ rất nhiều. Có lẽ ngay từ đầu có nên thẳng thắn với anh, như vậy cũng sẽ không sinh ra hiểu lầm. Đứng ở lập trường của Thường Tử Phi, cô thật sự sai rồi.
An Noãn muốn chờ Thường Tử Phi quay về để giải thích rõ ràng mọi chuyện, nhưng cô chờ mãi ở phòng khách đến tận rạng sáng, anh cũng không trở về.
Nghĩ đến ngày mai phải đi làm, rảnh rỗi còn phải đi thăm La Hiểu Yến nên An Noãn trở về phòng đi ngủ.
Lúc đang ngủ mơ mơ màng màng, cô nghe thấy bên ngoài có tiếng động. An Noãn vừa mới ngồi dậy, còn chưa kịp mặc quần áo thì cửa phòng đá bị đá mở toang. Dưới ánh đèn mờ nhạt, An Noãn thấy thân hình cao lớn của Thường Tử Phi đang đi về phía mình.
“Thường Tử Phi, anh sao vậy?”
Anh không để ý đến cô, thân hình cao lớn đè cô xuống giường.
“Thường Tử Phi, đừng làm loạn, anh uống say rồi” Mùi rượu và thuốc lá trên người Thường Tử Phi rất nồng nặc. An Noãn khó chịu cau mày, gắng sức đẩy anh ra, nhưng Thường Tử Phi lại hôn mạnh lên môi cô.
“Thường Tử Phi, anh điên rồi à? Anh làm gì vậy?” Giọng An Noãn trở nên hơi căng thẳng.
Thường Tử Phi khó chịu hầm hừ, “Làm sao, hắn có thể chạm vào em, anh thì không chạm được à? Em vẫn muốn giữ trinh tiết cho hắn ư?”
An Noãn tát “bốc” một cái thật mạnh lên mặt anh.
Tay Thường Tử Phi hơi khựng lại, tự giễu nói, “Anh vẫn luôn cho rằng, Noãn Noãn của anh là một thiên sứ đơn thuần. Ở trong lòng anh, em không nhuốm bụi trần, cho nên mặc dù anh cũng có dục vọng nhưng đều nhẫn nhịn, muốn giữ lại điều tốt đẹp cho em đến sau khi kết hôn. Nhưng em thì sao? Em lại trao tất cả những gì thuộc về anh cho Mạc Trọng Huy. Mặc dù Mạc Trọng Huy là hung thủ hại chết chú An, mặc dù hắn hại em ngồi tù ba năm, em vẫn yêu hắn. An Noãn, anh nói đúng không?”
“Thường Tử Phi, anh cút đi, em không muốn nhìn thấy anh!”
Thường Tử Phi buông cô ra, ngồi ngay ngắn thì thầm bên tại có bằng giọng nói trầm bổng, “An Noãn, bên cạnh anh có rất nhiều cô gái ưu tú, các cô ấy đều tốt hơn em mọi mặt, anh không biết bản thân đã phạm phải tội tình gì mà chỉ yêu mình em!”
Thường Tử Phi nói xong xoay người bỏ đi. Lúc anh bước đến cửa, An Noãn cất giọng hơi khàn nói, “Mặc kệ anh tin hay không, em không phải loại con gái hèn hạ như anh nghĩ”
Bước chân Thường Tử Phi hơi khựng lại, nhưng cũng không quay đầu lại mà đi thẳng ra khỏi phòng cố.
**
*
Từ sau đêm đó, Thường Tử Phi mất tích mấy ngày, trong lòng An Noãn cũng giận dỗi nên không thèm gọi một cuộc điện thoại nào cho anh.
Cô vẫn đi làm như mọi khi, tan làm vẫn về lại căn nhà này. Cô luôn cảm thấy một đoạn tình cảm không nên kết thúc như vậy. Có lẽ hai người tách ra một thời gian, sau bình tĩnh lại thì mọi chuyện sẽ ổn.
Mỗi ngày An Noãn đều gọi điện thoại cho La Hiểu Yến, đôi khi nhân lúc được nghỉ đến biệt thự tìm cô ta. Vương Gia Dật cũng không nuốt lời, tìm bác sĩ điều trị thân thể cho La Hiểu Yến, gần đây khí sắc của cô ta tốt lên rất nhiều.
“Noãn Noãn, Vương Gia Dật nói muốn thả chị. Chị không tin lắm, hắn thật sự sẽ thả chị sao?”
An Noãn cười nói, “Hắn nói thả thì chắc chắn sẽ thả. Chị đã không còn yêu hắn, hắn miễn cưỡng giữ chị lại bên cạnh có ích gì đâu. Có lẽ hắn đã nghĩ thông suốt rồi”
“Đúng rồi, chị cứ quên không hỏi em, em và Thương Tử Phi sao rồi? Cậu ta không ức hiếp em chứ?”
An Noãn cười lắc đầu, chỉ có mình cô biết, nụ cười này có bao nhiêu cay đắng.
“An Noãn, chị thật hâm mộ em, dù trải qua gian khổ vẫn có thể gặp được một người yêu em sâu đậm như thế. Nếu em đã xác định đời này sẽ ở bên cậu ta rồi thì nhanh chóng kết hôn đi, tránh để đêm dài lắm mộng”