Tình Đắng

Chương 553: Hai đứa con chính là niềm kiêu hãnh của ông (3)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sắc mặt Mạc Trọng Huy hơi ảm đạm, hắn hạ giọng: “Ăn ở bên ngoài đi, hiếm khi có dịp chúng ta được ở trong thế giới chỉ có hai người.”

Hắn nói rất có lý, nhưng trong lòng An Noãn lại cảm thấy hơi không thoải mái. Cũng không biết có phải do cô quá nhạy cảm hay không, nếu như không có chuyện của Mạc Bình Giang, Mạc Trọng Huy sẽ từ chối thẳng thắn như thế hay sao?

Bọn họ ăn một bữa sáng đơn giản trong một quán cơm Tây, gần đây xảy ra nhiều chuyện như thế, chẳng ai thấy đói cả. Ăn xong bữa sáng, An Noãn đề nghị thêm một lần nữa, “Mạc Trọng Huy, hôm nay anh có việc gì không? Nếu không thì chúng ta về nhà họ Thẩm2đi, mấy ngày rồi không về, chắc ông ngoại nhớ chúng ta lắm.” “Anh muốn đến công ty xử lý vài việc, anh sẽ bảo trợ lý Trường đưa em về nhà họ Thẩm”

An Noãn mấp máy môi, trong lòng dâng lên một cảm giác khó mà nói được. Mạc Trọng Huy chuẩn bị gọi điện cho trợ lý Trương, An Noãn cướp điện thoại di động của anh, “Không cần phiền đến trợ lý Trương, em tự bắt xe về.” “Bắt xe không an toàn, công ty anh ngay gần đây, trợ lý Trương có thể đến đây rất nhanh.” Mạc Trọng Huy vẫn gọi cho trợ lý Trương, không lâu sau trợ lý Trường đã đến. Trên đường về nhà họ Thẩm, ánh mắt An Noãn từ đầu đến cuối đều nhìn ngoài cửa8sổ, vẻ mặt vừa mơ hồ, vừa kìm nén. “Cô An, cô không sao chứ, sắc mặt cô không tốt, có phải gần đây quá bận không ạ?”

An Noãn cười nhẹ, gật đầu, “Đúng vậy, gần đây gặp quá nhiều chuyện bận rộn.” “Cô An, cô nhất định phải chú ý sức khỏe.”

An Noãn khẽ gật đầu, “Cảm ơn anh đã quan tâm.”

“Cô An, nhà họ Mạc xảy ra chuyện như vậy, cảm xúc của ngài Mạc khó tránh khỏi sẽ bị ảnh hưởng, hi vọng cô có thể giúp đỡ ngài ấy nhiều hơn, để ngài ấy mau chóng thoát khỏi nỗi buồn.” “Yên tâm đi, tôi sẽ luôn ở bên cạnh anh ấy.” “Cô An, cô không biết, tình cảm của ngài Mạc và bác cả vẫn luôn rất tốt, từ bé bác cả6đã rất yêu thương ngài Mạc, ngài Mạc cũng rất tôn trọng ông ấy. Năm đó ngài Mạc cắt đứt quan hệ với nhà họ Mạc, một mình đi Giang Thành, bác cả của ngài ấy từng giấu ông cụ Mạc, bí mật đi Giang Thành giúp ngài Mạc chuẩn bị mọi thứ. Cho nên trong lòng ngài Mạc vẫn luôn rất cảm kích. Chắc cô cũng có thể tưởng tượng được trong lòng ngài ấy phải đau khổ đến mức nào.” An Noãn đang khoanh chân ngồi phía sau, giây phút này đột nhiên trong lòng cô thấy bối rối. Cuối cùng cũng về đến nhà họ Thẩm, vừa nhìn thấy ông cụ Thẩm, An Noãn đã thấy yên lòng. Ông cụ Thẩm không ngờ An Noãn lại đột nhiên trở về, ông cụ vô3cùng vui sướng ôm chặt cô vào lòng. “Ông ngoại, vài ngày không về rồi, cháu rất nhớ ông.” Ông cụ nghe mà vành mắt đỏ lên, dường như người càng nhiều tuổi càng dễ xúc động. “An Noãn, nhà họ Mạc xảy ra chuyện, trong thời gian này cháu và thằng nhóc Huy nhất định rất vất vả. Ông ngoại thấy cháu gầy đi đó, không được, lát phải bảo bác gái cháu nấu gì bồi bổ mới được.” Lúc ăn cơm trưa, quả nhiên bác gái cả nấu thuốc bổ cho cô, bắt buộc An Noãn phải uống hết. Ngoài miệng cô nói không muốn, nhưng trong lòng lại thấy rất hạnh phúc.

Trong bữa cơm, các bác gái đều an ủi cô: “An Noãn à, chuyện của Mạc Bình Giang chỉ là ngoài ý5muốn thôi, cháu đừng để trong lòng, cứ sống vui vẻ với thằng nhóc Huy. Mạc Bình Giang ở trên trời có linh thiêng mới có thể an nghỉ.”

An Noãn gật đầu thật mạnh, nhớ kĩ những lời này vào lòng. Buổi tối Thẩm Diệc Minh nói sẽ về ăn cơm, An Noãn do dự gọi điện cho Mạc Trọng Huy. Đầu bên kia dường như đang rất bận, chuông reo một lúc mới bắt máy, “An Noãn, có việc gì thể em?” “Mạc Trọng Huy, anh có thể về ăn bữa tối không? Lát nữa bác hai cũng về ăn cùng đấy.”

Đầu bên kia yên lặng một lát, rồi một tiếng nói trầm thấp trả lời, “An Noãn, ở đây anh đang rất bận, đêm nay phải tăng ca, sáng mai còn có cuộc họp, về nhà họ Thẩm không tiện lắm. Nếu em muốn thì ăn xong cơm, anh bảo trợ lý Trương đi đón em, đêm nay chúng ta ở Shine nhé.”

An Noãn cắn môi, thản nhiên nói: “Không được, hiểm khi bác hại về nhà, em muốn ở bên cạnh bác.”

“Cũng được, ngày mai anh xong việc sẽ qua đón em.” Hai người nói chuyện đơn giản vài câu, đến tận lúc bên ngoài vang lên tiếng động cơ ô tô, An Noãn mới nói: “Mạc Trọng Huy, dừng ở đây nhé, bác hai về rồi.” Tắt điện thoại, An Noãn vội chạy ra ngoài, nhưng người trở về lại là Thẩm Thần Bằng.

“Chà chà, hoan nghênh nhiệt liệt như thế cơ à, anh thật là được yêu quá mà sợ đó.”

Thẩm Thần Bằng bước xuống từ trên xe, rất tự nhiên ôm vai An Noãn.

“Sắc mặt em không tốt lắm, có phải thằng nhóc Huy bận quá nên không chăm sóc em không? Nó cũng khổ lắm, Mạc Bình Giang đang yên đang lành tự nhiên tự sát, nhà họ Mạc thực sự xong rồi.”

An Noãn chép môi, thuận miệng nói: “Sắc mặt anh lại rất tốt mà, vạn sự như ý hả? Sao rồi, làm hòa với Cổ Thụ rồi à?”. Thẩm Thần Bằng trầm mặt xuống, tức giận mắng, “Em đừng có nói cái tên đó trước mặt anh được không, vết thương rất sâu, đừng xát thêm muối vào đó chứ.”

An Noãn mấp máy môi nhưng không trêu chọc thêm nữa. Thâm Thần Bằng trở về chưa được một lúc thì Thẩm Diệc Minh cũng về. Ông ôm lấy An Noãn theo thói quen, cũng nói những lời giống như thế, “Cháu gái, hình như cháu gầy đi nhiều, bác đã bảo cháu phải chăm sóc tốt cho bản thân rồi mà.”

An Noãn cười, “Bác hai, có thể nói cái gì mới mẻ hơn được không ạ, sao người nào cũng nói giống nhau vậy, mới có vài ngày cháu làm sao đã gây thành cái gì được.” Thẩm Diệc Minh cưng chiều vuốt tóc An Noãn, ông nghiêm túc hỏi: “Người nhà họ Mạc có gây khó dễ cho cháu không?”

“Không ạ, xảy ra chuyện như thế, bọn họ thương tâm còn chẳng kịp, làm gì còn lòng dạ nào đi gây khó dễ cho người khác.” Thẩm Diệc Minh khẽ thở dài, “Không có thì tốt, bác chỉ sợ bọn họ đổ nguyên nhân cái chết của Mạc Bình Giang lên người cháu, làm cháu bị tổn thương.”

“Bác nghĩ nhiều rồi, bọn họ không đối xử với cháu như vậy đâu.” Trong lúc ăn bữa tối, ông ngoại hỏi: “An Noãn, sao không thấy Huy về ăn cơm?” “Gần đây công ty anh ấy hơi bận ạ, bây giờ anh ấy vẫn còn đang họp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.