*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Huy, gần đây con không liên lạc với An Noãn chứ?” Mạc Trọng Huy thấp giọng trả lời, “Không ạ?
“Không thì tốt, mẹ hy vọng con cắt đứt hoàn toàn với nó. Bây giờ con có thân phận có địa vị, tập đoàn Mạc thị to lớn bày ra đó, trong số cái cô gái trẻ tha thiết mong chờ con, con chọn một người xinh đẹp, có tố chất cao, trẻ tuổi, con nói xem tốt biết bao. Cái chết của bà con và bác cả con, cho dù thế nào ân oán hai nhà Thẩm - Mạc cũng không dứt ra được. An Noãn là con gái của nhà họ Thẩm, hai đứa đã định trước không có cách nào ở bên nhau rồi.”
“Mẹ, mẹ nghỉ ngơi đi, con đến công ty một chuyến,2hôm khác lại đến thăm mẹ.”
Sau khi Mạc Trọng Huy rời đi, Mạc Bạch Linh quái gở nói: “Nhìn thấy rồi chứ, con trai chị vẫn không quên được An Noãn, mỗi lần chỉ cần chị nói đến bảo nó chia tay với An Noãn, nó luôn trốn tránh, chuyển chủ đề.”
“Tôi tin tưởng Huy, nó là một người có chừng mực.” Mấy ngày nay Thẩm Diệc Minh làm việc ở Bắc Kinh, ngày nào ông cũng hoàn thành công việc thật sớm về nhà với An Noãn. Có ông bầu bạn, tâm trạng của An Noãn tốt hơn nhiều.
Ông luôn không nói với cô, ông từng gọi Mạc Trọng Huy đến, mấy lời nói ra quá tổn thương người khác, nhưng cũng không có cách nào giấu mãi được. Những ngày này, An Noãn vẫn8nôn rất nhiều, ăn cái gì nôn cái đó, uống cái gì nôn cái đó. Thẩm Diệc Minh sắp đau lòng muốn chết rồi. Bác sĩ nói đây là vấn đề tâm lý của An Noãn, từ tận đáy lòng chưa tiếp nhận được việc đứa bé này đến, hoặc là nội tâm vô cùng sợ hãi, áp lực quá lớn.
Đương nhiên Thẩm Diệc Minh biết áp lực của cô là từ đầu đến, cô lo lắng đứa bé vừa sinh ra đã không có ba, lo lắng Mạc Trọng Huy vất bỏ cổ và đứa bé. Làm sao ông có thể không biết, cô vẫn còn mong đợi, ngày nào cũng cầm điện thoại, vẻ mặt ngẩn ngơ.
Người nhà đều rất lo lắng cho cô, nhưng không có ai dám nhắc tới Mạc Trọng Huy6ở trước mặt cô.
Tối hôm đó, An Noãn ép mình ăn thật nhiều, cô luôn nôn ra, rất sợ đứa bé trong bụng không hấp thu được dinh dưỡng. Nhưng còn chưa ăn tối xong, cô đã xông vào phòng vệ sinh môn thức nôn tháo, nôn xong mệt mỏi đứng lên. Sau đó, Thẩm Diệc Minh lại bể cô về phòng.
Nằm ở trên giường, sắc mặt cô vô cùng nhợt nhạt, vẫn còn cố cười an ủi người bên cạnh, “Bác hai, cháu không sao, cháu đọc ở trong sách thấy nói phụ nữ có thai ba tháng đầu đều sẽ có phản ứng, sẽ dần dần ổn hơn.” Thẩm Diệc Minh đau lòng vuốt tóc cô, ông muốn chịu sự đau đớn này cho cô biết bao, muốn dùng một phát súng bắn chết3Mạc Trọng Huy biết bao. “Bác hai, cháu muốn ngủ một lúc, bác đi xuống ăn nốt cơm đi.”
Ông nào còn tâm trạng nào mà ăn cơm, ngồi ở cạnh giường nhìn cô ngủ. Cho đến lúc cô ngủ rồi, ông mới chỉnh lại chăn cho cô, đi ra khỏi phòng cô. Tiết Ngọc Lan hâm nóng lại đồ ăn giúp ông, cùng ông ăn cơm. Thẩm Diệc Minh ăn hai miếng, thật sự không nuốt nổi nữa.
“Tôi biết ông lo lắng cho Noãn Noãn, không phải chúng ta đều như vậy sao, tình cảm của con bé này với Huy quá sâu đậm.”
Thẩm Diệc Minh chống tay lên trán, đầu vô cùng đau.
Noãn Noãn như vậy cũng không được, ngày nào ăn xong cũng nôn, không hấp thu được một chút dinh dưỡng nào, gầy5hẳn đi, còn tiếp tục như vậy nữa tôi sợ..” Tiết Ngọc Lan không nói tiếp, thở dài, “Cởi chuông phải tìm người buộc chuông, chúng ta tìm Huy nói chuyện thì hơn.”
“Đã tìm rồi, vô dụng thôi.”
Thẩm Diệc Minh trầm giọng nói, “Tôi phát hiện mình thật sự rất vô dụng, quyền thế ngút trời thì sao, ngay cả con gái mình tôi cũng không bảo vệ được. Tôi có thể khiến Mạc thị đóng cửa, khiến Mạc Trọng Huy không có cách nào đặt chân ở Bắc Kinh, nhưng tôi vẫn không thay đổi được tình trạng bây giờ của Noãn Noãn. Bây giờ, tôi đột nhiên hy vọng mình là một người ba bình thường, con cái có thể có cuộc sống bình thường. Tôi đang nghĩ, nếu như Noãn Noãn không phải là con gái tôi, liệu nó và Huy có ít đi rất nhiều trở ngại không.”
Tiết Ngọc Lan khẽ khoác tay lên vai ông, an ủi, “Ông nhất định không thể nghĩ như vậy. Nếu Noãn Noãn không phải là con cháu nhà họ Thẩm ta, nó càng không bước vào được cửa nhà họ Mạc, nói không chừng đã sớm bị Mạc Bình Sơn giải quyết rồi. Tôi tin tưởng người có tình cuối cùng sẽ thành thân thuộc, cho Huy thêm một chút thời gian, tin là nó sẽ từ từ bước ra được.”
“Tôi sẵn lòng cho nó thời gian, nhưng Noãn Noãn bây giờ như vậy...” Thẩm Diệc Minh day trán, rất khó chịu, rất khó chịu.
“Tất cả oan nghiệt đều là do tôi tạo ra, tôi hy vọng có thể chịu đựng những đau khổ này thay Noãn Noãn biết bao, chỉ cần hai đứa hạnh phúc, bảo tôi giảm mười năm tuổi thọ tôi cũng vui lòng.”
“Vớ vẩn!” Tiết Ngọc Lan mắng, “Ông không được nói linh tinh, tôi tin tất cả sẽ tốt thôi.”
Những đêm hôm đó, lúc An Noãn tỉnh dậy đi vệ sinh thì nhìn thấy máu.
An Noãn sợ hãi khóc thét lên, trong đêm khuya, nhất thời cô không biết phải làm thế nào. Trong đầu chỉ nghĩ được đến Mạc Trọng Huy, cô lấy điện thoại ra gọi cho Mạc Trọng Huy, chuông reo rất lâu, đầu kia từ đầu đến cuối không nghe máy. Cô khóc đi gõ cửa phòng Thẩm Diệc Minh. Thẩm Diệc Minh mở cửa, thấy An Noãn đang khóc. Khoảnh khắc đó, trái tim ông thắt lại, căng thẳng hỏi, “Noãn Noãn, sao thế?”
“Bác hại, cháu... cháu muốn đến bệnh viện, đứa bé.” Tiết Ngọc Lan chạy ra, sau khi hỏi rõ tình hình, lập tức đưa An Noãn đến bệnh viện. Bác sĩ kiểm tra nói cô có dấu hiệu sẩy thai, cần ở bệnh viện giữ thai.
Đêm hôm đó, An Noãn khóc suốt đêm, cô sợ đứa bé này sẽ bỏ cô đi, cô khóc nói với Thẩm Diệc Minh nói, “Nếu như đứa bé không còn, cháu cũng không sống được nữa!”
Thẩm Diệc Minh đau lòng ôm cô vào trong lòng, khẽ vuốt tóc cô an ủi, “Sẽ không đâu, có bác hai ở đây, chuyện như vậy sẽ không xảy ra.” Thẩm Diệc Minh và Tiết Ngọc Lan cũng cả đêm không ngủ, luôn ở bên An Noãn.
Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Diệc Minh có một buổi họp rất quan trọng, không thể không tham gia.
“Yên tâm đi, Noãn Noãn có tôi chăm sóc rồi, xảy ra chuyện gì, tôi chịu trách nhiệm.”
Sau khi Tiết Ngọc Lan nói như vậy, Thẩm Diệc Minh mới yên tâm rời đi.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Tiết Ngọc Lan và An Noãn, cô bé này khóc suốt đêm, sưng cả hai mắt, nhìn mà khiến người ta vô cùng đau lòng.
Tiết Ngọc Lan nắm chặt tay cô, vỗ về an ủi: “Noãn Noãn, nếu như mẹ cháu vẫn còn, nhìn thấy bộ dạng cháu thế này không biết sẽ đau lòng thể nào. Cho dù không phải vì mình, vì con, vì bác hại, vì mỗi một người nhà họ Thẩm thương yêu cháu, cháu cũng nên chăm sóc tốt cho mình. Cháu có biết bác hai cháu đau lòng nhiều thế nào không, có lẽ cũng không có tâm trạng đâu mà làm việc nữa.”
“Bác dâu, cháu đang rất cố gắng ăn, rất cố gắng làm cho mình vui vẻ một chút, nhưng cháu thấy thật khó. Cháu nhở Mạc Trọng Huy, cháu muốn gặp anh ấy. Lúc ở phòng tắm phát hiện thấy máu, người đầu tiên cháu nghĩ đến là anh ấy. Cháu gọi điện thoại cho anh ấy, nhưng anh ấy không nghe máy, bác không biết khoảnh khắc đó trái tim cháu như bị dao cắt thế nào đâu. Cháu luôn sẽ nhớ đến cảnh cháu mang thai rất nhiều năm trước, anh ấy chăm sóc cho cháu. Lúc đó anh ấy một mực chiều theo ý cháu, hai ba giờ sáng cháu muốn ăn đồ nướng, anh ấy lái xe đi hơn một tiếng mua về cho cháu ăn...”