*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Đến phòng làm việc của Tổng giám đốc, vẻ mặt Lee cũng phức tạp như vậy. Sau khi mời An Noãn ngồi xuống, anh ta đi thẳng vào vấn đề hỏi cổ, “An Noãn, cô và tập đoàn Mạc thị có ân oán gì à?” Đối với đoạn tình cảm với Mạc Trọng Huy, An Noãn vốn dĩ không muốn để cho bất cứ ai biết, cô muốn sống một cuộc sống mới, muốn xóa hết tất cả quá khứ. Nhưng ở trong cái giới này, một khi có liên quan đến Mạc Trọng Huy, bất cứ chuyện gì cũng không thể trở nên đơn giản như vậy được.
“An Noãn, tôi hy vọng cô nói thật với tôi, nếu không tôi không biết nên xử lý như thế nào. Tập đoàn2Mạc thị đột nhiên gọi điện thoại tới, nếu như nhà thiết kế chính của hạng mục này là cô, bọn họ sẽ hủy bỏ hợp đồng với công ty. Ở JM tôi là người quyết định, tôi sẽ không bị tập đoàn Mạc thị thao túng suy nghĩ của mình. Tôi quyết định dùng cô, không tiếc bất cứ giá nào cũng sẽ dùng cô, nhưng Mạc thị gián tiếp biểu đạt rồi, nếu như tiếp tục để cô ở lại công ty, JM chúng ta sẽ không nhận được bất cứ hạng mục nào ở trong nước cả. Thậm chí mấy cái hạng mục đang dở dang có cái đột nhiên bị bảo dừng lại. Tôi không ngờ một công ty lại có thể một tay che trời như8vậy, thật sự là quá buồn cười, nhưng bọn họ quả thật làm được.”
An Noãn càng cau mày chặt hơn.
“An Noãn, tôi không biết cô và Mạc thị có ân oán cá nhân gì, nếu như có thể, xin hãy nói cho tôi biết, chúng ta cùng nghĩ cách giải quyết. Không giấu cô, chuyện này tôi cũng phản ánh với Aaron rồi, ý của Aaron là để cô tự giải quyết, cô thấy thế nào?”
An Noãn day ấn đường, “Xin lỗi, gây phiền phức cho anh rồi, tôi sẽ xử lý tốt chuyện này.” Lee hài lòng gật đầu, trên người cô gái Trung Quốc này có quá nhiều ẩn số khiến người ta không nhịn được muốn tìm kết quả. An Noãn trở lại phòng làm việc của mình,6đột nhiên cảm thấy mệt mỏi. Cô không hiểu, cô đã lựa chọn buông tay như hắn mong muốn rồi, hắn còn muốn như thế nào nữa? Cô nhấc máy bàn lên gọi điện thoại cho hắn, chuông reo lên mấy tiếng đã có người nghe máy.
Giọng nói từ tính của hắn vang lên. Khoảnh khắc đó, cô đột nhiên không dám mở miệng. “An Noãn, là em à?” Hắn đã đoán ra được.
“Mạc Trọng Huy, là em.” Cô cố gắng giữ bình tĩnh, “Em muốn biết tại sao anh phải gây trở ngại cho công việc của em? Nếu như anh không tin vào năng lực của em, em có thể xin với công ty để hạng mục sơn trang nghỉ dưỡng cho người khác hoàn thành.”
“An Noãn, không phải3là anh không tin tưởng năng lực của em, anh không đồng ý cho em đi làm.”
An Noãn không nhịn được cười lạnh ra tiếng. “An Noãn, bây giờ em đang mang thai, sức khỏe cũng không tốt, tại sao phải đi làm? Ở nhà dưỡng thai cẩn thận, sinh con ra khỏe mạnh, chuyện công việc sau này hãy nói.”
An Noãn lạnh lùng chất vấn, “Mạc Trọng Huy, bây giờ anh đứng ở lập trường gì nói cái này với em? Anh dựa vào cái gì ngăn cản công việc của em? Đừng quên, chúng ta đã ly hôn rồi. Sau này đứa bé không mang họ Mạc mà mang họ Thẩm, anh hiểu chưa?” “An Noãn!” Hắn không vui gầm nhẹ ra tiếng, “Anh không quan tâm đứa bé5họ gì, thứ anh quan tâm là sức khỏe của em. Trước kia em từng bị sảy thai một lần, anh không muốn chuyện như vậy xảy ra nữa.” “Trước kia sẩy thai một lần?” Cô lạnh lùng nhắc lại lời hắn, “Vậy anh có nhớ, lần đó em sẩy thai là vì nguyên nhân gì không?”
Mạc Trọng Huy lập tức im lặng.
“Mạc Trọng Huy, trải qua nhiều chuyện như vậy, đứa bé này đột nhiên xuất hiện, em coi nó là món quà trời cao tặng cho em, em cưng chiều nó hơn bất cứ ai, em cũng sẽ cố gắng hết sức mình để bảo vệ nó. Cho nên, xin anh yên tâm, cho dù đi làm, em cũng sẽ không để nó có chuyện gì. Chúng ta đã chia tay rồi, em hy vọng sau này anh có thể cho em tự do tuyệt đối. Tuy nói chúng ta chia tay trong hòa bình, không làm bạn bè được, nhưng ít ra có thể làm bạn hợp tác rất tốt. Mạc Trọng Huy, có thể không? Coi như em cầu xin anh. Sau này cho dù cuộc sống hay là công việc của em, em đều hy vọng anh đừng nhúng tay vào nữa.”
Hắn vẫn im lặng.
“Mạc Trọng Huy, thật ra không phải là anh buông lời độc ác cho nên em sợ anh, em chỉ là không muốn giữa chúng ta đến mức anh chết tôi mất mạng. Nếu như em chịu thiệt thòi trong công việc, em nghĩ bác hai em nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn, anh hiểu ý em rồi đấy, xin anh dừng lại đi.”
Lúc nhận được điện thoại của tập đoàn Mạc thị là việc hợp tác vẫn như cũ, sự tò mò của Lee đối với An Noãn càng nhiều hơn. Nửa tiếng ngắn ngủi, An Noãn đã giải quyết vấn đề làm anh ta đau đầu, có lẽ đối với cô mà nói cũng chỉ là một cuộc điện thoại thôi.
“Lee, anh không cảm thấy An Noãn quá thần bí à? Cô ấy lại là người của Aaron, anh thật sự muốn trọng dụng cô ấy như vậy à?”
Con ngươi màu lam nhạt của Lee khẽ híp lại, ý tứ hàm súc nói, “Tôi tin tưởng cô ấy là phúc tinh của tôi, có thể mang đến rất nhiều lợi ích cho tôi.” “Không phải là anh thích cô ấy rồi đấy chứ?” Anh ta cười, “Cậu biết mà, từ trước đến giờ phẩm vị của tôi và Aaron không giống nhau. Huống hồ tôi vẫn chưa bụng đói vợ quàng đến nỗi động lòng với một người phụ nữ có thai.” “Trước kia ở Luân Đôn, Aaron thích cô ấy, Ethan cũng thích cô ấy, tôi tưởng là bây giờ ngay cả anh cũng thích cô ấy.”
Lee cười, không nói gì nữa.
Tiếp tục hợp tác với Mạc thị, An Noãn nhanh chóng tập trung hết tinh thần vào công việc. Cô đến Mạc thị họp trước, tìm hiểu nhu cầu và kỳ vọng của bọn họ đối với sơn trang nghỉ dưỡng. Người họp với An Noãn là một cán bộ cao cấp của tập đoàn Mạc thị, từng có duyên gặp mặt mấy lần, đã từng hợp tác trong hạng mục khách sạn nghỉ dưỡng, cũng từng gặp nhau ở hôn lễ của trợ lý Trương.
Biết thân phận của cô, vị tổng giám đốc Sở kia rất khách sáo với An Noãn.
“Cô An, ngài Mạc giao hạng mục này cho tôi, hy vọng trong tương lai chúng ta hợp tác vui vẻ.” An Noãn giơ tay ra phóng khoáng bắt tay anh ta, “Vẫn hy vọng sau này giúp đỡ nhiều hơn.” “Cô An cố khách sáo quá rồi, tôi rất tín nhiệm năng lực của cô, ngài Mạc cũng rất tín nhiệm cô. Kỳ hạn của hạng mục này rất dài, cho nên cô An không cần gấp, chúng ta có thể làm từ từ.” Nhờ Mạc Trọng Huy, rốt cuộc An Noãn vẫn được đối đãi tốt. Họp ở Mạc thị xong cũng đã đến giờ tan làm, An Noãn không nhớ thông báo với tài xế, có lẽ tài xế vẫn đang đợi cô ở tòa JM. Đang chuẩn bị gọi điện thoại cho tài xế, đột nhiên một đôi giày da bóng loáng chặn đường cô lại. Cô ngẩng đầu lên, thấy trợ lý Trường đứng ở trước mặt cô. “Cô An, ngài Mạc mời cô đến phòng làm việc của anh ấy ngồi một chút.” “Xin lỗi, tôi đang vội về nhà.”