*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Tiết Ngọc Lan thở dài, nói: “Sao hai cái đứa này cứ làm cho người ta đau lòng như vậy chứ! Người nhà họ Mạc ai cũng quá ích kỷ, chẳng lẽ Huy không phải là con ruột của bọn họ à? Chúng ta đều thương nó như vậy, sao người nhà nó lại không thương nó chứ?”
Đêm hôm đó, chân An Noãn lại bị chuột rút, cô bị đau tỉnh dậy, nhưng không đi được.
May mà không đau cả đêm giống tối hôm qua. Hôm nay chỉ bị rút một lúc là hết. Nhưng cô cũng không ngủ được nữa. Cô xuống giường chậm rãi đi đến sân thượng, nhìn màn đêm đen kịt ở bên ngoài, trong đầu không tự chủ được hiện lên2cái cảnh ban ngày nhìn thấy. Tấm lưng vốn trơn nhẵn của hắn đầy vết máu tươi, da thịt nứt ra.
Giờ phút này, trước mắt cô dường như không phải đêm tối, mà là máu đỏ tươi. Mạc Trọng Huy đột nhiên chuyển biến khiến cô có chút ngạc nhiên, lại có chút khó xử. Cuộc sống mấy tháng yên bình cuối cùng vẫn bị phá vỡ. Trợ lý Trương tìm ở bên ngoài suốt một đêm, nhưng như mò kim đáy biển, làm sao cũng không tìm được người. Cho đến lúc đột nhiên nhận được điện thoại của Thẩm Cẩm Phong, cậu ta mới có tin tức của Mạc Trọng Huy.
Thẩm Cẩm Phong ở đầu kia tức giận với cậu ta, “Trương Húc, rốt8cuộc có chuyện gì thế? Mạc Trọng Huy bị thương nặng như vậy, tại sao còn chạy đến Giang Thành? Cậu ta tự giam mình ở trong phòng, tôi muốn chữa cho cậu ta cậu ta cũng không chịu.”
“Bác sĩ Thẩm, anh nhất định phải thuyết phục ngài Mạc, tôi sẽ đến đó ngay.”
“Tôi cũng muốn thuyết phục cậu ta, vết thương này sâu như vậy, còn kéo dài nữa sẽ khó chữa, nhưng cậu ta đóng chặt cửa, tôi căn bản không có cách nào.”
Trợ lý Trương cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, nghiêm túc nói, “Nếu cần, anh cứ tìm thợ phá khóa đi.”
“Xem ra cũng chỉ có thể như vậy.” Cúp điện thoại, Thẩm Cẩm Phong bảo người đi tìm thợ khóa6đến.
Thợ khóa cạy cửa ra, bọn họ cùng xông vào phòng ngủ, trên giường lớn trắng như tuyết, Mạc Trọng Huy nằm đó, hôn mê bất tỉnh. Máu trên lưng hắn đã khô, da thịt nứt ra khiến người ta không dám nhìn thẳng. Người giúp việc trong nhà đều bị dọa, “Bác sĩ Thẩm, ngài Mạc thành ra thế này, phải làm thế nào đây?” Thẩm Cầm Phong kiểm tra trán hắn, vô cùng nóng. “Vết thương bị nhiễm trùng, sốt rồi.” Bởi vì trên lưng bị thương nặng, hắn chỉ có thể nằm sấp, cho nên căn bản không có cách nào cho hắn uống thuốc giảm sốt được. “Bây giờ tôi khử trùng băng bó, mọi người đi lấy ít nước nóng đến3đây.” Thẩm Cẩm Phong xé cái áo sơ mi rách nát của hắn ra, thật không biết cái bộ dạng này sao lại đến Giang Thành được, cũng không biết dọc đường đã dọa bao nhiêu người rồi. “Cũng không biết là ai đã ra tay, thật là độc ác.” Thẩm Cầm Phong lẩm bẩm. Người có thể khiến Mạc Trọng Huy bị thương như vậy cũng chỉ có An Noãn, nhưng dù thế nào anh ta cũng sẽ không tin An Noãn có thể tàn nhẫn đánh hắn thành như vậy. Anh ta khử trùng, bôi thuốc, dùng bằng gạc quấn vết thương lại. “May mà hôn mê, nếu không chỉ sợ sẽ không phối hợp thế này.” Có người giúp việc đứng ở bên5cạnh hỏi, “Bác sĩ Thẩm, liệu những vết thương này có để lại sẹo không?” “Tám phần là có. Thật ra chỉ cần nghỉ dưỡng cẩn thận là sẽ không để lại sẹo, nhưng bây giờ dáng vẻ cậu ta thế này, mọi người cảm thấy cậu ta sẽ phối hợp dưỡng thương sao?” Xử lý vết thương trên lưng xong, Thẩm Cẩm Phong lại truyền dịch cho hắn. Bận rộn suốt đêm, đến tận lúc trời sáng hắn mới hạ sốt. “Mọi người đi nấu chút cháo loãng đi, đợi anh ta tỉnh dậy cho anh ta ăn.” Thẩm Cẩm Phong dặn dò.
Đến trưa ngày hôm sau, Mạc Trọng Huy mới tỉnh lại. Lúc đó Trương Húc vừa vặn đến nơi.
Người giúp việc trong nhà mắng cho cậu ta một trận, “Trợ lý Trương, cậu chăm sóc người thế nào vậy, sao ngài Mạc lại bị thương nặng thế này hả?” Trương Húc không có sức giải thích, lúc nhìn thấy vết thương trên lưng Mạc Trọng Huy, cậu ta cũng hoảng hồn. Ngài Mạc trước kia khí phách như vậy, lại bị đánh thành thế này. “Mạc Trọng Huy, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi, bây giờ anh cảm thấy thế nào?” Thẩm Cầm Phong ngồi xổm xuống, dè dặt hỏi. Mạc Trọng Huy nghiêng đầu đi chỗ khác, ánh mắt vẫn mơ màng như vậy.
Trợ lý Trường đi đến bên kia, trầm giọng nói: “Ngài Mạc, anh dậy ăn chút gì đi. Ăn rồi vết thương mới có thể mau lành” Giọng Mạc Trọng Huy nghe mờ ảo xa xôi, “Tôi, không đáng cho bất cứ ai thương xót. Tất cả ra ngoài đi, tôi muốn ở một mình một lúc.”
Một câu nói như vậy làm Trương Húc, Thẩm Cầm Phong, người giúp việc đứng ở quanh giường đều cảm thấy đau lòng.
Đây không phải là ngài Mạc khí chất hơn người mà chỉ là một người si tình yêu rất sâu đậm, đau khổ rất sâu đậm. “Ngài Mạc, không ăn gì sao được? Vừa mới nấu cháo xong, ít nhiều anh cũng ăn một chút chứ.” “Tất cả ra ngoài đi.” Giọng hắn nghe rất mệt mỏi. Tất cả mọi người nhìn nhau một cái rồi đều rời khỏi phòng hắn. “Trương Húc, rốt cuộc là làm sao thế? Đây là Mạc Trọng Huy à?” Thẩm Cầm Phong chất vấn.
Trương Húc giải thích, “Ngài Mạc làm một số chuyện khiến cô An đau khổ, bọn họ chia tay rồi. Anh ấy đến nhà cô An cầu xin cô ấy và người nhà cô ấy tha thứ, nhưng người nhà cô ấy không có cách nào tha thứ cho anh ấy, còn đánh anh ấy thành như vậy.”
Thẩm Cẩm Phong tức giận nói: “An Noãn thật là quá đáng! Cô ấy cũng không nghĩ xem anh Mạc đã làm cho cô ấy bao nhiêu chuyện. Những năm này, Mạc Trọng Huy vẫn luôn chăm sóc ba cô ấy, tốn bao nhiêu tinh lực và tiền bạc, sao cô ấy không nhìn thấy được một chút tốt đẹp của anh ta chứ?” Trợ lý Trương lắc đầu, “Chuyện này không thể trách cô An, cô ấy cũng rất đau khổ. Không hiểu sao người yêu nhau cố gắng ở bên nhau sao lại khó khăn đến thế.” Thẩm Cẩm Phong vẫn khó chịu, “Tôi phải bay đến Bắc Kinh một chuyện, tôi muốn đích thân đi tìm An Noãn.”