Tình Đắng

Chương 622: Bị thương nặng, hôn mê bất tỉnh (4)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cuộc họp kết thúc, An Noãn đuổi theo Trương Húc. “Trợ lý Trương, xin đợi một chút.” Trương Húc dừng bước lại, “Cô An, có chuyện gì không?” An Noãn khẽ cười, “Trợ lý Trương, vừa rồi trong cuộc họp, cảm ơn cậu đã giải vây giúp tôi, cảm ơn cậu đã tin tưởng tôi.” Trương Húc cười nói, “Không phải tôi tin tưởng cô, là ngài Mạc rất tín nhiệm cô. Ngài Mục sai tôi đến chủ trì cuộc họp, dặn dò tôi nhất định phải chiểu cổ đến cô, tôi chỉ làm theo dặn dò của anh ấy thôi.”

An Noãn khẽ cau mày lại, do dự hỏi, “Anh ấy đang ở đâu?”

“Ngài Mạc ở Giang Thành dưỡng thương. Hôm đó ngài Mạc bị thương ở nhà cô thì đến2Giang Thành. Anh ấy khóa mình ở trong phòng, sau đó bác sĩ Thẩm qua, tìm người cạy khóa mới có thể vào phòng. Vào trong thì phát hiện vết thương của ngài Mạc bị nhiễm trùng, sốt cao hôn mê bất tỉnh. Bác sĩ Thẩm xử lý vết thương giúp anh ấy, giày vò suốt đêm, giữa trưa ngày hôm sau ngài Mạc mới tỉnh lại. Nhưng đêm hôm đó vết thương bị nhiễm trùng lại sốt cao, anh ấy ngủ mê man suốt ba ngày mới tỉnh, sau đó thỉnh thoảng lại sốt, hai ngày nay mới đỡ được chút.”

An Noãn mím môi, trái tim vô cùng đau đớn.

“Cô An, lúc tôi từ Giang Thành về, ngài Mạc dặn dò tôi không được nói những chuyện này với cô,8sợ cô tự trách. Nhưng tôi vẫn không nhịn được, tôi cảm thấy có một số việc nên để cho cô biết. Từ trước đến nay ngài Mạc đều đang bảo vệ cô, anh ấy thật sự rất yêu rất yêu cô. Tôi hy vọng cô có thể đối xử với anh ấy công bằng một chút, đừng khiến anh ấy bị tổn thương nữa.”

Cô cắn nát môi, máu tươi chảy vào trong miệng. “Cô An, nếu như có thể, tôi thật sự hy vọng cô có thể đến Giang Thành thăm ngài Mạc. Mỗi lần bị thương anh ấy đều chạy đến Giang Thành, ở trong lòng anh ấy, thành phố đó, căn biệt thự đó có kỷ niệm hạnh phúc nhất của anh ấy, mà kỷ niệm hạnh phúc6này đương nhiên hoàn toàn có liên quan đến cô.” An Noãn rời khỏi Mạc thị, ngồi trên xe của Lee trở về công ty. Dọc đường đi, cho dù Lee nói gì, An Noãn cũng không để ý đến, từ đầu đến cuối cô đều nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt đó, ánh mắt đó khiến người ta cảm thấy vô cùng đau đớn.

“Không cần buồn, xảy ra vấn đề tôi không trách cô, chúng ta vẫn có cơ hội, về nghỉ ngơi cẩn thận đi.” Không ai biết, lúc này cô đau lòng buồn bã là vì ai.

Trương Húc đến phòng làm việc, chuông điện thoại vang lên, cậu ta ấn nút nghe, Mạc Trọng Huy trầm giọng hỏi, “Thế nào rồi? Thiết kế được chứ?”

Trương Húc trả3lời thành thật, “Xảy ra chút vấn đề nhỏ.”

“Vấn đề gì?” Đầu kia lập tức căng thẳng.

“Lúc báo cáo cô An có chút không tập trung, mắc không ít sai sót, bị giám đốc Lê nghi ngờ, có chút khó xử.”

Mạc Trọng Huy gầm nhẹ, “Lê Vạn Xuyên thật là to gan!” Trương Húc hít một hơi, thấp giọng nói, “Có lẽ giám đốc Lê không biết quan hệ của cô An với anh.”

“Bây giờ An Noãn thể nào rồi?”

“Anh yên tâm, tôi đã xử lý được hết rồi.” Mạc Trọng Huy khẽ thở dài, “Tôi lập tức trở về Bắc Kinh, tôi sẽ đích thân về xử lý.”

“Ngài Mạc, vết thương của anh vẫn chưa đỡ, anh chuyên tâm ở Giang Thành dưỡng thương đi, công ty còn có tôi.”

Mạc5Trọng Huy cười lạnh, “An Noãn bị tủi thân ở địa bàn của tôi, sao tôi còn có thể yên tâm dưỡng thương được? Lê Vạn Xuyên thật là to gan, nhân lúc tôi không có ở đó dám ra oai bắt nạt người của tôi, muốn chết à?”

“Ngài Mạc..” “Bây giờ tôi sẽ về, lát nữa cậu đến sân bay đón tôi.”

Trương Húc vẫn muốn khuyên nữa, Mạc Trọng Huy đã cúp điện thoại. Bên phía Giang Thành, Mạc Trọng Huy nói phải về Bắc Kinh, Thẩm Cầm Phong và người giúp việc cùng khuyến hắn. “Đợi vết thương khỏi đã rồi hãy đi, cậu đi như vậy rất dễ bị nhiễm trùng tiếp.” “Đúng vậy, ngài Mạc, ở đây có chúng tôi chăm sóc ngài, ngài về rồi ai chăm sóc ngài nữa? Chuyện của công ty không phải là có trợ lý Trương rồi sao, ngài lo lắng cái gì?”

Mạc Trọng Huy hoàn toàn không nghe khuyên bảo, “Tôi phải về.” Hẳn khăng khăng muốn đi, không ai ngăn được. Thẩm Cầm Phong không còn cách nào khác, chỉ có thể nói, “Tôi cùng cậu đến Bắc Kinh một chuyến, trên máy bay tôi sẽ chăm sóc cậu.” Mạc Trọng Huy không phản đối, cùng Thẩm Cầm Phong đi máy bay trở về Bắc Kinh. Đến Bắc Kinh, trợ lý Trường đã đợi ở sân bay rồi.

Từ sân bay đến công ty, trợ lý Trương nói kĩ càng nội dung cuộc họp ban ngày một lần, thấy Mạc Trọng Huy càng ngày càng sầm mặt lại.

“Ngài Mạc, tôi cảm thấy có lẽ là vì anh không có ở đây cho nên cô An mới không tập trung, bị nhầm lẫn.”

Mạc Trọng Huy cười tự giễu hai tiếng, chống tay lên cửa sổ xe, hắn không dám có tham vọng quá đáng như vậy.

Thiết kế xảy ra sai sót, An Noãn và đoàn đội của cô bắt đầu tăng ca sửa đổi.

Lúc làm việc, cô không có thời gian và tinh lực đi suy nghĩ những thứ khác. Vào lúc này nằm ở trên giường một mình, trái tim cô không thể nào bình tĩnh nổi. Những ngày này cô luôn không gọi điện thoại cho trợ lý Trương, ép mình không nghĩ đến chuyện Mạc Trọng Huy bị thương nữa, nhưng trong tiềm thức vẫn nhớ đến. Cô nằm ở trên giường, bây giờ đã không thể trở mình, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được. Cô dứt khoát xuống tầng tìm chút đồ ăn, trong tủ lạnh không có gì cả, chỉ có thể nấu một bát mì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.