*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. An Noãn chuyển chủ đề, Đậu Nhã Quyên chỉ đành thở dài
Bên chỗ nhà họ Mạc, Đường Tĩnh Vi cũng nhận được tin tức
Bà ta đến Mạc thị tìm Mạc Trọng Huy, nghe được tin tức từ chỗ trợ lý Trương
“Bà Mạc, bà vẫn chưa biết sao? Cô An sinh rồi, ngài Mạc vẫn luôn ở bệnh viện
Nhưng nhà họ Thẩm không cho ngài Mạc gặp đứa bé, ngài Mạc đã không ăn không uống mấy ngày nay, luôn canh giữ ở bệnh viện.” Trái tim Đường Tĩnh Vị thắt lại, “Sao nhà họ Thẩm lại tàn nhẫn như vậy, Huy là ba ruột của đứa bé, bọn họ có quyền gì làm như thế.” Trợ lý Trương oán thầm trong lòng, ngài Mạc biến thành như vậy, còn không phải là do bị2nhà họ Mạc làm hại sao? Một gia đình vốn dĩ rất hạnh phúc, vậy mà lại bị ân oán đời trước hại thành ra như thế này
Đường Tỉnh Vinghe tin đến bệnh viện một chuyến, quả nhiên thấy con trai ngồi ở trong xe, hắn nhắm mắt lại giống như đang ngủ
Sắc mặt hắn rất kém, trái tim bà ta vô cùng đau đớn
Bà ta dụi mắt, đột nhiên nhìn thấy xe chuyên dụng của Thẩm Diệc Minh lái vào bệnh viện, bà ta vội vàng đi tới ngăn xe ông lại
Thẩm Diệc Minh cau mày, hạ cửa kính xe xuống, cũng không xuống xe
“Tôi xin lỗi vì chuyện trước đây đã làm với An Noãn, cho dù ông trừng phạt tôi thế nào cũng được, nhưng con trai tôi vô tội, xin8ông cho nó thêm một cơ hội nữa, nó thật sự rất yêu An Noãn.”
Thẩm Diệc Minh lạnh lùng nói, “Không phải tôi chưa từng cho nó cơ hội, nhưng không phải ai cũng có nhiều cơ hội
Cùng là cha mẹ, bà đau lòng con trai bà, tôi cũng sẽ đau lòng con gái tôi, tôi không muốn nhà họ Mạc bà có bất cứ cơ hội nào làm tổn thương nó nữa.”
Đường Tỉnh Vi phẫn hận khẽ gầm lên
“Nhưng con trai tôi thật sự vô tội.” Thẩm Diệc Minh lạnh lùng nhìn bà ta một cái, “Tôi hy vọng một ngày nào đó con gái tôi có thể tìm được một người đàn ông có trách nhiệm, yêu thương nó
Tôi còn hy vọng người nhà của người đàn ông kia có thể thích9NoAn Noãn giống như nhà họ Thẩm chúng tôi, nâng niu An Noãn trong lòng bàn tay mà thương yêu bảo vệ
Mà nhà họ Mạc bà vĩnh viễn chỉ coi NoAn Noãn là kẻ thù của các người, cho dù bây giờ các người vì Mạc Trọng Huy mà chấp nhAn Noãn Noãn, nhưng trong lòng các người vĩnh viễn không có cách nào thật sự chấp nhận nó.”
“Không, tôi có thể chấp nhận.” Thẩm Diệc Minh cười lạnh, “Vậy sao? Tôi chỉ hỏi bà một vấn đề, bà cảm thấy cái chết của chồng bà có liên quan đến ai?”
Đường Tỉnh Vị cắn môi
“Bà vẫn cảm thấy có liên quan đến tôi, bà khuyên con trai bà đi đi, thù hận này vĩnh viễn còn đó, tôi sẽ không để cho An Noãn2gả vào nhà họ Mạc các người đâu.” Đứa bé ở trong lồng giữ nhiệt thêm hai ngày nữa, cuối cùng cũng có thể ra ngoài
An Noãn bế đứa bé, lúc này mới cảm thấy chân thực
Nhìn đôi mắt nhỏ, cái mũi nhỏ, cái miệng nhỏ, tay nhỏ chân nho nhỏ của nó, ngắm thế nào cũng không đủ
Nhưng thời gian An Noãn bế đứa bé không hề nhiều, bởi vì nhà họ Thẩm ai cũng tranh bế nó
Ngay cả Thẩm Thần Bằng và Thẩm Thần Phong luôn theo chủ nghĩa không kết hôn, thấy đứa bé đáng yêu như vậy cũng không nhịn được nói, “Thật muốn sinh một đứa để chơi cùng.” Đậu Nhã Quyền và Tiết Ngọc Lan thì nhân cơ hội giảng giải, “Hai đứa đều không còn nhỏ nữa,2em gái đã sinh con rồi, hai đứa thì đến một đối tượng nghiêm túc cũng không có, nói ra cũng không sợ mất mặt.” Hôm An Noãn xuất viện, vừa đúng lúc Thẩm Diệc Minh làm việc ở Bắc Kinh, ông dành thời gian đích thân đến đón An Noãn và đứa bé xuất viện
Xe của Thẩm Diệc Minh đỗ ở dưới chân tòa nhà
An Noãn vẫn nhìn thấy xe của Mạc Trọng Huy đỗ đằng xa, cô không thấy Mạc Trọng Huy đầu cả
Thẩm Diệc Minh mở cửa xe cho cô lên xe, An Noãn nhìn thấy chiếc Bentley quen thuộc kia, bước chân lập tức do dự
Chỉ một chớp mắt do dự đó, Mạc Trọng Huy ngồi ở trong xe đã nhìn thấy cô.
Khoảnh khắc đó, hắn muốn sống qua ôm lấy cô, muốn hôn con của bọn họ biết bao
Nhưng hắn nhịn được, hắn không xuống xe, hắn không dám để cho cô nhìn thấy bộ dạng sa sút của mình, không dám để cho cô nhìn thấy mình vô dụng như vậy
Hắn siết chặt hai tay lại thành nắm đấm, móng tay ghim mạnh vào lòng bàn tay, răng cũng cắn nát môi, mùi máu tanh tràn ra trong miệng
Cái cảm giác bất lực, lạnh lẽo đó, đời này hắn sẽ không bao giờ quên được
Hắn đã từng tưởng rằng chỉ cần có thành tựu trên sự nghiệp, tình cảm của hắn sẽ không bị gia đình khống chế
Nhưng hôm nay, hắn đã có thể đứng trên đỉnh cao giới kinh doanh nhìn xuống thế giới này, nhưng đứng cao như vậy, hắn vẫn không nhìn thấy người yêu của mình, giơ tay ra muốn chạm vào mà làm sao cũng không thể sờ đến được.
“NoAn Noãn, lên xe đi.” Giọng Thẩm Diệc Minh có phần không vui
Không biết có phải là do giọng Thẩm Diệc Minh quá trầm hay không, mà đứa bé đột nhiên khóc òa lên, Tiết Ngọc Lan ôm chặt đứa bé, khẽ thở dài, lên xe
An Noãn nhìn phía xa một cái, cũng lên xe cùng
Trợ lý Trương ngồi ở ghế lái, nhìn Mạc Trọng Huy mặt mũi nhợt nhạt ở bên cạnh, cậu ta đau lòng nói: “Ngài Mạc, cô An đã xuất viện rồi, chúng ta cũng về thôi.” Mạc Trọng Huy lẩm bẩm một mình: “Vừa rồi nó khóc, không biết có phải đang oán trách người ba vô trách nhiệm là tồi đây không?”
“Ngài Mạc.”
“Từ lúc An Noãn bắt đầu mang thai, tôi chưa từng chăm sóc cô ấy
An Noãn sinh non, có lẽ cũng là do tôi
Bây giờ đứa bé ra đời rồi, tôi cũng không chăm sóc được một ngày
Thẩm Diệc Minh nói đúng, tôi không phải là một người chồng có trách nhiệm, không phải là một người ba tốt.”.
“Ngài Mạc, ngài đừng như vậy, giữa ngài và cố An có quá nhiều chuyện bất đắc dĩ
Tôi tin thời gian sẽ thay đổi tất cả, dần dần cô An sẽ cảm nhận được sự tốt đẹp của ngài, cũng sẽ chấp nhận ngài một lần nữa.” Mạc Trọng Huy tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, hắn dặn dò: “Trợ lý Trương, lái xe đi, về công ty.” Trương Húc cau mày, “Ngài Mạc, ngài chưa ăn gì mấy ngày rồi, tôi đưa ngài đến nhà hàng ăn chút gì đó rồi về ngủ một giấc nhé! “Về công ty.” Chỉ ba chữ đã thể hiện quyết tâm của hắn, Trương Húc không dám nói thêm gì nữa
Thời gian An Noãn ở cữ, ba bác gái hết lòng chăm sóc cô và đứa bé
Cũng giống như những người mới làm mẹ khác, bây giờ An Noãn say mê chụp hình cho cục cưng, ngày nào cô cũng chụp ảnh con, làm thành album điện tử, ghi chép từng ngày trưởng thành của đứa bé
Trẻ con mới sinh ra mỗi ngày một khác
Ban đầu gần như một ngày hai mươi mấy tiếng đứa bé đều ngủ, bây giờ thỉnh thoảng sẽ mở mắt ra chơi một lúc
Mắt nó rất giống An Noãn, nhưng miệng và mũi thì cực kỳ giống Mạc Trọng Huy, nhìn cả khuôn mặt chính là bản sao thu nhỏ của Mạc Trọng Huy
Mặc dù Thẩm Diệc Minh vẫn bận như trước kia, hầu như ngày nào cũng bôn ba ở bên ngoài, nhưng ông đều cố gắng tranh thủ thời gian nghỉ buổi tối về nhà với An Noãn
Có mấy lần buổi tối An Noãn dạy cho con bú, thấy Thẩm Diệc Minh đang ở trong phòng em bé, tự mình chăm sóc nó.