*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. lâu trong cái giới này, dần dần An Noãn cũng có thể hiểu, bác hai làm việc từ trước đến giờ luôn khiêm tốn, nhưng cũng có lúc bất đắc dĩ
Không có bức tường nào kín gió cả, câu này suy cho cùng luôn luôn có đạo lý.
An Noãn lên tầng, do dự một lúc rồi vẫn đến phòng em bé
So với tầng dưới náo nhiệt, trong phòng em bé tương đối yên tĩnh, Mạc Trọng Huy bế đứa bé đang ngủ, hắn cẩn thận từng li từng tí, không dám nhúc nhích, dường như sợ động đậy sẽ đánh thức con
Ánh mắt hắn nhìn con tràn đầy yêu thương
Hai khuôn mặt lớn bé y hệt nhau, cái cảnh tượng đẹp đẽ này khiến người ta không rời nối mắt
Thấy An Noãn đẩy cửa đi vào,2Thẩm Thần Bằng không nhịn được trêu đùa, “Lão Lâm nhà em đâu? Tối hôm qua hai người không xảy ra cái gì chứ? Em mới ở cữ xong đấy.” Câu nói đùa của Thẩm Thần Bằng làm vẻ mặt Mạc Trọng Huy lập tức ngẩn ra, sau đó sắc mặt hắn sầm xuống
Thẩm Thần Phong vỗ vai Thẩm Thần Bằng, “Chúng ta đi trước đi, đừng quấy rầy cả nhà chúng nó.” Sau khi Thẩm Thần Bằng và Thẩm Thần Phong rời đi, trong phòng em bé rộng lớn chỉ còn lại hai người bọn họ và đứa bé.
An Noãn đi đến trước mặt hắn, khẽ nói: “Để tôi bể đi, lát nữa nó dậy còn phải cho bú.”
An Noãn giơ tay ra, Mạc Trọng Huy quay người đi, ôm con chặt hơn.
“Mạc Trọng Huy,8tự thể bế của anh không đúng, con sẽ không thoải mái.”
Mạc Trọng Huy không để ý đến cô, ôm con đứng ở bên cạnh, nhìn chằm chằm vào đứa bé trong lòng, giống như đứa bé là toàn bộ mọi thứ của hắn vậy
Không biết có phải do Mạc Trọng Huy bế không thoải mái, hay là bể đứa bé chặt quá, đứa bé ngọ ngoạy trong lòng hắn, “oe” một tiếng khóc lên.
An Noãn vội vàng đi qua, “Mạc Trọng Huy, đưa con cho tôi, tư thế bể của anh không đúng.”
Ánh mắt Mạc Trọng Huy run lên hắn, khẽ gầm, “Sao anh bể lại không đúng, anh đã tra cái động tác này ở trên mạng rất nhiều lần, rồi diễn thử trong lòng vô số lần
Con ra đời được một tháng, đây9là lần đầu tiên anh được gặp con, cho anh bế con cũng không được sao?”
“Nhưng mà con đang khóc.”
“Lúc em chưa đến chẳng sao cả.” Có lẽ Mạc Trọng Huy lớn tiếng đã dọa đến đứa bé, nó càng khóc lớn hơn
“Mạc Trọng Huy, nếu như anh còn càn quấy như vậy, sau này tôi sẽ không cho anh cơ hội gặp con nữa.” Mạc Trọng Huy cười lạnh, nụ cười rất chua chát
An Noãn đón lấy đứa bé từ lòng hắn, vỗ nhẹ hai cái, nhóc con lại ngủ thiếp đi
Cô cẩn thận đặt nó lên giường nhỏ, đắp cái chăn mỏng lên cho nó
“An Noãn, em nhất định phải đối xử với anh như vậy à?” Giọng nói lạnh như băng của hắn vang lên sau lưng cô, trái tim cô không nhịn2được thắt lại
“Em nhất định phải tìm Lâm Dịch Xuyên đến chọc giận anh? Em nhất định phải qua đêm với hắn à?” An Noãn đứng thẳng người lên, xoay người lại, dửng dưng nhìn hắn, thấp giọng nói, “Mạc Trọng Huy, chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa rồi, tôi ở bên ai là tự do của tôi.”
“Con vừa mới đầy tháng, em đã vội vàng muốn tìm ba dượng cho nó thế sao?”
“Đúng vậy, tôi muốn cho con một mái nhà hoàn chỉnh, tôi muốn từ lúc con hiểu chuyện, con có thể như những đứa trẻ khác, hưởng thụ tình yêu của ba
Lâm Dịch Xuyên yêu tôi, anh ấy có thể vì tôi mà vứt bỏ tất cả, thậm chí là sự nghiệp của anh ấy, người nhà của anh ấy
Người2đàn ông như vậy có thể cho tôi cảm giác an toàn, tại sao tôi lại không chọn anh ấy?”
Mạc Trọng Huy siết chặt hai tay lại, sắc mặt lập tức trở nên xanh mét Lâm Dịch Xuyên có thể vì cô mà vứt bỏ sự nghiệp, vất bỏ người nhà, câu nói mỉa mai biết bao, nhưng hắn lại không thể phản bác.
“Em vẫn còn đang trách anh, trách anh vì người nhà mà lạnh nhạt với em à?”
An Noãn cười khẽ, “Mạc Trọng Huy, đừng nhắc lại quá khứ nữa, hôm nay là lễ đầy tháng của con, chúng ta tranh chấp cãi nhau ở đây là không tôn trọng con.”
“Anh không tranh chấp cãi nhau với em, anh chỉ muốn làm rõ, rốt cuộc anh đã làm sai chỗ nào? Tại sao em phải đối xử với anh như vậy? Bác cả anh tự sát, ba anh tự sát, chính mắt anh nhìn thấy ba anh kết thúc sinh mạng ở trước mặt anh, lúc lâm chung ông ấy bắt anh và em chia tay, em có từng nghĩ đến cảm nhận của anh lúc đó chưa? Anh rất khó chịu, rất bất lực, nhất thời anh không biết nên đối mặt thể nào
Trong lòng anh vô cùng sợ hãi, thứ nhất anh sợ mẹ anh cũng sẽ chọn con đường này, thứ hai anh sợ mất đi em
Cho nên anh lựa chọn trốn tránh, nếu như anh thật sự làm sai, vậy thì trốn tránh là sai lầm lớn nhất của anh
Chỉ vì anh trốn tránh một lần, cho nên em phải xử tử hình anh? Một chút cơ hội cũng không cho anh sao?”
An Noãn khẽ thở dài, hờ hững nói, “Mạc Trọng Huy, bây giờ nói những thứ này còn có ý nghĩa gì nữa à?” “Sao lại không có ý nghĩa, người phụ nữ của anh đem theo con trai của anh ở bến đàn ông khác, An Noãn, em nhất định phải ép anh phát điên à? Anh bảo em cho anh thời gian, lúc đó thứ anh cần chỉ là thời gian thôi, tại sao em không cho anh?”
Cô vẫn lạnh nhạt, “Mạc Trọng Huy, không cần nói gì nữa, không có ý nghĩa cả.”
Hắn đột nhiên dùng sức giữ chặt hai vai cô lại, “Anh đồng thời mất đi hai người thân, cho dù khoảng thời gian đó anh làm sai, cũng nên được em tha thứ.”
An Noãn dùng sức hất tay hắn ra, quát lên giận dữ, “Tôi cũng mất đi người ba mà tôi yêu nhất vào khoảng thời gian đó, vào lúc tôi cần anh nhất, anh đang ở đâu? Tôi đến Mỹ thì anh rời Mỹ, ngay cả cầu an ủi tôi anh cũng không có
Ba tôi còn sống nhiều năm như vậy, tại sao anh luôn không nói cho tôi biết? Anh có quyền gì tự chăm sóc ông ấy mà không cho tôi biết hả?” “Anh làm như vậy đều là vì tốt cho em, tình hình của ba em rất không ổn định, lúc nào cũng có thể rời đi, anh sợ em bị tổn thương hai lần.” An Noãn lau mạnh nước mắt, “Mạc Trọng Huy, anh dựa vào cái gì mà quyết định thay tôi? Đó là ba của tôi
Những năm ở trong tù, ra khỏi tù, anh có biết tôi đã dằn vặt thể nào không? Anh có biết trong lòng tôi phải chịu đựng áp lực lớn thể nào không? Tôi luôn tưởng là người ba mà tôi yêu nhất bị chính tôi hại chết
Tôi yêu anh như vậy, muốn ở bên anh như vậy, nhưng cái chết của ba tôi chắn ở giữa, tôi không dám chấp nhận anh, hết lần này đến lần khác ép mình rời xa anh
Cuối cùng tôi vẫn không chống lại được sức mạnh của tình yêu, cuối cùng tôi và anh cũng ở bên nhau, trong lòng tôi vẫn dằn vặt
Hàng đêm nằm ở trong lòng anh, tôi đều sẽ chất vấn mình, đây chính là hung thủ hại chết ba mình, mà tại sao mình lại hưởng thụ và nép vào người anh ta như vậy? Tôi nói với mình rằng, không thể như vậy, ba ở trên trời có linh nhất định sẽ trách mình, nhưng tôi không làm sao khống chế được tình yêu với anh
Mạc Trọng Huy, anh đã từng nghĩ đến sự đấu tranh và sợ hãi đó trong lòng tôi chưa?”