Tình Đắng

Chương 665: Dỗ con (2)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mạc Trọng Huy cười: “Cháu biết rồi.”

An Noãn không hiểu cái nhà này làm sao nữa, rõ ràng đều là người nhà của cô, nhưng giờ chỉ cần cô tức giận Mạc Trọng Huy là mọi người đều im lặng

Có lúc cô hơi hung dữ với Mạc Trọng Huy một chút, thậm chí ông cụ Thẩm còn lườm cô.

“Xem ra, cháu chỉ có thể đợi bác hại về để chủ trì công đạo cho cháu thôi.” Trên bàn ăn, An Noãn nói như vậy.

Mọi người vốn dĩ đang trò chuyện vui vẻ xoay quay thằng bé lập tức im lặng

Ông cụ Thẩm liếc có một cái, mím môi.

“Ông ngoại, là ông làm chủ bảo anh ta ở lại đây, bác hại về hy vọng mọi người đừng đổ trách nhiệm lên đầu cháu.” Ông cụ Thẩm tức giận nói:2“Ông vẫn chưa chết, trong cái nhà này tạm thời vẫn phải nghe theo lời ông, bác hai cháu dám có ý kiến thì bảo nó dọn ra khỏi cái nhà này đi.”

An Noãn bĩu môi: “Ông ngoại, tại sao ông phải đối xử với anh ta tốt như vậy? Anh ta đáng được như vậy sao?” Ông cụ Thẩm vô cùng nghiêm túc nói: “Huy đang được chúng ta đối xử tốt, ông thấy cháu mới không xứng đấy

Cháu không hiểu chuyện một chút nào cả, đã làm mẹ rồi mà còn bướng bỉnh như vậy.”

An Noãn cúi đầu, không nói gì nữa.

Mạc Trọng Huy đã thành công trong việc lấy lòng mọi người, mọi người đều đứng về phía hắn

Bây giờ ngay cả Thẩm Thần Bằng và Thẩm Thần Phong cũng đều hướng về Mạc Trọng Huy

An9Noãn đoán chắc chắn Mạc Trọng Huy đã lén cho bọn họ lợi ích gì đó, nếu không hai người bọn họ cũng sẽ không thay đổi chiến tuyến nhanh như vậy

Thực ra trong khoảng thời gian Mạc Trọng Huy ở lại này, An Noãn thoải mái hơn rất nhiều

Ban ngày Mạc Trọng Huy chăm sóc thằng bé rất tốt, buổi tối hẳn ngủ ở ngay phòng dành cho khách bên cạnh phòng An Noãn khiến cô có thể yên tâm ngủ cả đêm, bởi vì cứ đến giờ là Mạc Trọng Huy sẽ cho con uống sữa

Có lúc nửa đêm cô thức giấc nhìn thấy Mạc Trọng Huy đang vừa bế con vừa cho con uống sữa, vừa dỗ con ngủ

Mỗi lần nhìn thấy hình ảnh hắn dịu dàng như vậy, trong lòng cô luôn cảm thấy vô6cùng cảm động.

Cô biết hắn rất yêu đứa con này, cô cũng biết đứa bé cần có một gia đình hoàn chỉnh

Có rất nhiều đạo lý chúng ta đều hiểu rõ, nhưng để thật sự chấp nhận nó thì lại hơi khó

Không phải là không yêu, mà là sợ

Đoạn tình cảm này đã làm cô có chút lo sợ, hình như cứ mỗi lần hai người đang yên ổn ở bên nhau thì sẽ có chuyện gì đó xảy ra

Nguyện vọng bây giờ của cô rất đơn giản, đó là mọi người trong gia đình đều bình yên, như vậy là đủ rồi

Cô không dám tham vọng quá đáng có cuộc sống đằm thắm bên hắn, cô sợ mối tình này sẽ chôn vùi thêm mấy sinh mạng nữa.

“Noãn Noãn, cháu ầm ĩ lâu như vậy rồi cũng nên0dừng lại đi, đã là mẹ trẻ con rồi đừng bướng bỉnh nữa

Bác hai cháu có thể mặc cho cháu làm loạn, nhưng ông ngoại thì không thể thuận theo cháu được

Hai đứa dành thời gian đi đăng ký kết hôn lại, cùng nhau sống những ngày tháng hạnh phúc đi.” An Noãn cúi đầu ăn, không nói gì

Ông cụ Thẩm tức giận, lại nói: “Noãn Noãn, lời ông nói cháu đã nghe thấy chưa? Hay là ngày mai đi, ngày mai hai đứa đi đăng ký kết hôn lại.”

An Noãn đặt đũa xuống, gắt gỏng: “Tại sao cháu lại phải kết hôn lại với anh ta? Chuyện tình cảm cũng như chiếc gương rơi vỡ, đã vỡ rồi thì cho dù có ghép lại cũng sẽ có những vết nứt

Cháu nuôi con một mình cảm thấy rất tốt,7cháu không cần một người đàn ông nào cả.”

“Cháu!” Sắc mặt ông cụ Thẩm tái xanh.

Đậu Nhã Quyên vội đỡ lấy ông cụ: “Noãn Noãn, sao cháu cứ làm ông tức giận thế? Sức khỏe của ông không tốt, cháu còn không biết à? Cháu có thể nghe lời ông, đừng làm ông tức giận nữa được không?” “Cháu xin lỗi, cái gì cháu cũng có thể nghe lời ông ngoại, nhưng về chuyện tình cảm thì cháu muốn tự làm chủ.”

An Noãn nói rồi rời khỏi bàn ăn đi lên trên tầng.

Đêm hôm đó, Mạc Trọng Huy rời khỏi nhà họ Thẩm.

Đêm đầu tiên sau khi Mạc Trọng Huy rời đi, An Noãn đã phải tốn rất nhiều thời gian để dỗ con ngủ

Ban đêm cô thức dậy không biết bao nhiêu lần pha sữa, thay tã cho con

Nói cả đêm cô không ngủ cũng không khoa trương chút nào.

Cũng không phải thằng bé quấy, mà là An Noãn không thể ngủ yên được, trong lòng luôn lo lắng cho thằng bé, cứ một lúc lại thức

Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, đứa bé đã trở mình trên giường, khóc tỉ

An Noãn bể nó xuống tầng, Đậu Nhã Quyên thấy cô liên tục ngáp ngắn ngáp dài

Ông cụ Thẩm thì cố ý nói: “Đáng đời, có phúc không biết hưởng

Tự làm tự chịu, không ai thông cảm cả.” An Noãn cười chua chát, không hề nói câu nào

Suy cho cùng ông cụ Thẩm vẫn xót cố, thấp giọng nói: “Nhã Quyên, Ngọc Lan, buổi tối các con giúp nó chút, một mình chăm con thật sự rất vất vả.” “Không cần đâu ạ, một mình cháu cũng có thể làm được.” Ông cụ tức giận, lớn tiếng trách mắng: “Cháu còn mạnh miệng à, để ông xem xem cháu có thể chịu được mấy hôm

Đừng ai giúp nó, để nó chăm thằng bé một mình đi.” Thấy ông cụ tức giận, không ai dám nói gì

Thật ra trong lòng mọi người vẫn giận An Noãn, dù sao Mạc Trọng Huy đang yên ổn ở nhà họ Thẩm như vậy, hôm qua lại bị An Noãn làm tức giận bỏ đi

Ông cụ cũng thật nhẫn tâm, ngay cả ban ngày cũng không cho bất cứ ai bể Đinh Đinh

Hôm nay thằng bé lại cực kỳ không nghe lời, cũng không chịu nói chuyện, chỉ muốn An Noãn bể

Không chỉ vậy, An Noãn mà ngồi xuống là nó sẽ khóc, đòi cô bể nó đi ra ngoài.

Mặc dù thằng bé mới hơn hai tháng, nhưng bể rong ở bên ngoài cả buổi sáng, tay An Noãn tê mỏi gần như không nhấc lên được

Cuối cùng cũng dỗ được nó ngủ, cô mới thở phào nhẹ nhõm

Đậu Nhã Quyên lên gọi cô xuống ăn trưa, nhưng An Noãn không muốn ăn chút nào, cô khẽ nói: “Bác dâu, mọi người cứ ăn đi, bây giờ cháu không muốn ăn lắm, lúc nào đói cháu sẽ xuống tự nấu.”

“Cháu bận chăm sóc thằng bé cả buổi sáng, không ăn sao được

Cháu xuống ăn đi, để bác chăm thằng bé cho.” “Cháu thật sự không đói, cháu sợ lát nữa con dậy mà không nhìn thấy cháu sẽ khóc.”

Đậu Nhã Quyên do dự một lúc, bà nói: “Noãn Noãn, cháu biết tại sao thằng bé cứ đòi cháu bể ra ngoài không? Nó muốn đi ra ngoài để gặp Huy

Ngày nào Huy cũng ở đây chăm sóc nó, bây giờ đột nhiên không thấy, thằng bé nó biết đấy

Cháu đừng có coi thường đứa trẻ hơn hai tháng, thật ra nó hiểu rất nhiều chuyện.”

Đậu Nhã Quyên ngồi xuống bên cạnh An Noãn, nắm lấy tay cô, nói rất chân thành: “Noãn Noãn, bác biết thật ra trong lòng cháu khó chịu hơn bất cứ ai

Ban đầu lúc mới biết có thai, Huy lại tỏ thái độ như vậy với cháu

Bác hiểu được cảm giác thất vọng và đau khổ khi mang thai mười tháng mà chống lại không có bên cạnh

Năm đó lúc bác dấu của cháu mang thai Thần Bằng cũng có một dạo bị trầm cảm, cũng chính vì trong thời gian mang thai, bác hai cháu không thể ở bên cạnh

Nhưng Noãn Noãn à, Huy cũng có lý do của nó

Lúc đó bác cả và ba nó xảy ra chuyện, là hai mạng người nên nó cần có thời gian để bình tĩnh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.